Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 93

Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:08:36
Lượt xem: 494

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Phó Toại Chi lại có cảm giác ấm áp của một nhà ba người.

Ngay lập tức, hắn gạt bỏ ảo giác này.

“Xem ra A Ngu không ghét trẻ con.” Phó Toại Chi mở lời.

Phó Tri Ngu không lên tiếng, hắn đang nói bóng gió, Phó Tri Ngu nghe hiểu, nhưng không muốn trả lời.

“Nếu đã vậy mà vẫn uống thuốc tránh thai, chẳng qua chỉ là vì chán ghét ta mà thôi.”

Phó Tri Ngu sợ hắn càng nói càng quá đáng, liền bịt tai Niệm Niệm lại: “Huynh biết là tốt, lại đem trẻ con ra uy hiếp, đúng là đồ vô liêm sỉ.”

Phó Toại Chi khẽ cười: “Nhưng phụ mẫu con bé lại vui mừng hớn hở, con gái nhà nghèo hèn được vào cung, bao nhiêu gia đình tranh nhau vỡ đầu muốn có được vinh dự này.”

“Huynh…” Phó Tri Ngu tức giận đến mức không nói nên lời, “Huynh bớt đem người khác ra so sánh với mình đi.”

Phó Toại Chi không tỏ ý kiến, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt này của nàng, lửa giận trong lòng bùng lên: “Phải, ta đã nắm trong tay thiên hạ, sớm nên giữ nàng bên cạnh, vòng đi vòng lại đến giờ, kết cục bây giờ cũng chẳng khác gì.”

Nếu không phải bên cạnh còn có một bé gái, Phó Tri Ngu thà tự bịt tai mình lại, cũng không muốn nghe những lời xằng bậy của hắn.

Niệm Niệm thích nghi rất nhanh, chỉ cần không gặp Phó Toại Chi, cô bé sống trong cung cấm cũng khá vui vẻ.

Phó Tri Ngu đã đề nghị mấy lần, muốn Phó Toại Chi đưa Niệm Niệm về.

“Con bé mới mấy tuổi đã phải xa cách phụ mẫu.”

“Muội muốn đưa con bé về, phụ mẫu con bé chưa chắc đã muốn đón về.”

Phó Toại Chi không hề hạn chế gì Niệm Niệm, cô bé chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì, chỉ là công cụ dùng để kiềm chế Phó Tri Ngu.

Huống chi, ở trong cung cấm có thể học hỏi được nhiều hơn, chiếm được sự yêu mến của quý nhân, đối với con gái hay gia tộc đều là chuyện cực kỳ có lợi.

Khi Phó Tri Ngu dẫn cô bé đi chơi tuyết ngắm hoa, Phó Toại Chi thường xuyên nhìn qua khung cửa sổ đang mở hé. Nhiều lần tình cờ bị Phó Tri Ngu bắt gặp, hắn cũng không hề né tránh ánh mắt, thậm chí còn đặt bút xuống, đi đến bên cửa sổ.

Niệm Niệm rụt rè kéo vạt áo nàng: “Tỷ tỷ, muội lạnh, chúng ta về thôi.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cô bé không phải lạnh, Phó Tri Ngu khoác cho cô bé áo choàng lông, chơi đùa đến mức trán lấm tấm mồ hôi.

Là vì sợ Phó Toại Chi, cô bé mới nói vậy.

Phó Tri Ngu bất đắc dĩ nghe theo cô bé, giao cho cung nhân. Nàng vừa bước vào điện, đã bị Phó Toại Chi ôm vào lòng.

Từ khi Phó Tri Ngu dưỡng bệnh đến nay, nàng đã trở thành búp bê sứ không thể chạm vào.

Hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi, Phó Toại Chi khẽ động lòng, ghé sát tai nàng nói nhỏ vài câu.

Phó Tri Ngu đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Huynh đừng hòng.”

“Chuyện khó tin hơn ta cũng làm được, chuyện nhỏ này có gì không thể.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-93.html.]

Bàn tay bị dẫn dắt đi xuống, Phó Tri Ngu như bị bỏng, mấy lần muốn rụt tay về, đều bị Phó Toại Chi giữ chặt.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Phó Toại Chi, Phó Tri Ngu vừa xấu hổ vừa tức giận, nhắm chặt mắt, không chịu cúi đầu nhìn, vành tai đỏ bừng như nhỏ máu.

“Huynh lừa cả trẻ con.”

Phó Toại Chi ngậm lấy cánh môi đỏ thắm, giọng nói khàn khàn: “Không sao, chỉ cần đạt được điều mình mong muốn là được.”

Mấy ngày sau, Phó Tri Ngu thức dậy rửa mặt xong, lại không thấy bóng dáng Niệm Niệm đâu.

Gọi cung nhân đến hỏi, cũng nói không để ý cô bé đi đâu.

Phó Tri Ngu giật nảy mình.

Mặc dù trong cung cấm bây giờ không có nhiều người, nhưng người nhận ra Niệm Niệm cũng chỉ có cung nhân của Thái Cực Điện, nếu cô bé tùy tiện chạy đến cung điện khác, gặp phải cung nhân không quen biết, coi cô bé là người không rõ lai lịch thì phải làm sao?

Phó Tri Ngu càng nghĩ càng thấy sợ hãi, vén váy chạy ra ngoài.

Phó Toại Chi vẫn chưa hạ triều, lúc này cung nhân Thái Cực Điện đều đang làm việc của mình, thấy công chúa chạy ra khỏi tẩm điện, đều sửng sốt.

Biết được Niệm Niệm mất tích, cung nhân dừng công việc trong tay, giúp đỡ tìm kiếm.

Phó Tri Ngu tìm theo những nơi Niệm Niệm thường hay lui tới, nhưng không thấy bóng dáng cô bé đâu.

Bất giác, nàng đã đi ra khỏi phạm vi Thái Cực Điện, mà cung nhân đang bận tìm kiếm tung tích của Niệm Niệm, sơ suất không để ý đến hướng đi của công chúa.

“…… Niệm Niệm?”

Phó Tri Ngu dường như nghe thấy giọng nói non nớt của bé gái.

Nàng không ngờ Niệm Niệm lại chạy ra ngoài, càng không ngờ sẽ đụng phải Triệu Như Chương.

“Người…” Triệu Như Chương kinh ngạc trợn to mắt, “Công chúa?”

Phó Tri Ngu hoàn hồn, nhận ra thân phận của mình rất khó xử, trong mắt người ngoài nàng đáng lẽ đã chết.

Nàng muốn tránh mặt Triệu Như Chương, Niệm Niệm lại níu lấy tay áo nàng.

Phó Tri Ngu lúng túng ngẩng đầu: “Sao ngài lại ở đây?”

“Thần… thần đến bẩm báo công việc với bệ hạ.” Triệu Như Chương chỉ chỉ tập sách trong tay, tiến lên một bước, hỏi: “Thần tưởng công chúa đã…”

Phó Tri Ngu lắc đầu, hàng mi dài rủ xuống, hắt bóng lên mặt, che đi vẻ ảm đạm trong mắt nàng.

Triệu Như Chương nghẹn lời, miệng lưỡi lanh lợi đột nhiên mất tác dụng, trở nên luống cuống.

Hắn cũng rất muốn hỏi, công chúa sao lại ở đây? Nhưng nhìn vẻ mặt của công chúa dường như không muốn nhắc đến chuyện này, thân hình cũng gầy đi không ít.

Tiếng cung nhân tìm kiếm ngày càng gần, hướng về phía họ.

Loading...