Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:08:35
Lượt xem: 472
Lời vừa ra khỏi miệng, dáng vẻ ấp úng của Vương Viện Phán khiến hắn lập tức hiểu ra ý nghĩa, nhịn cơn giận nói: "Không phải chuyện ngươi nghĩ, rốt cuộc thân thể thế nào?"
Phó Tri Ngu lo lắng bất an ngồi trên giường, Phó Toại Chi quay lưng về phía nàng, không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng dáng vẻ Vương Viện Phán thường xuyên lau mồ hôi trên trán, đủ để nói rõ tình hình.
Càng không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, Phó Tri Ngu càng khẩn trương.
Khi Vương Viện Phán nói ra tình trạng cơ thể của Phó Tri Ngu, đối với Phó Toại Chi không khác gì sét đánh ngang tai.
Đặc biệt là hắn nói, hôm nay công chúa ra nhiều m.á.u như vậy, là do dùng thuốc không đúng cách, vốn dĩ cơ thể đã suy yếu, may mắn hôm nay phát hiện ra, nếu tiếp tục uống, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Trong mắt Phó Toại Chi tràn đầy lạnh lẽo.
Dùng thuốc không đúng cách? Nàng lấy đâu ra cơ hội dùng thuốc không đúng cách.
Phương Thuỵ đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, nghe thấy hắn gọi mình, theo bản năng nuốt nước bọt.
Người của Nội Đình Tư đến rất nhanh, mang tất cả cung nhân hầu hạ công chúa trong Thái Cực Điện đi thẩm vấn.
Lúc cáo lui, Vương Viện Phán nhìn ra tâm trạng của thiên tử lúc này không ổn định, vẫn lo lắng nhắc nhở hắn: "Bây giờ thân thể công chúa rất yếu, không thể bị kinh sợ quá độ, phải bồi bổ cẩn thận mới được."
Phó Toại Chi vén rèm lên, đối diện với ánh mắt hắn, Phó Tri Ngu run rẩy, từ trong đôi mắt hắn nhìn ra cơn bão táp đang tích tụ.
"A Ngu, thuốc là từ đâu tới?" Giọng hắn nghe có vẻ bình tĩnh như nước, nhưng gân xanh ẩn hiện trên trán cho thấy tâm trạng hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Thuốc, thuốc gì?" Phó Tri Ngu cắn môi, run giọng hỏi.
Phó Toại Chi hơi nheo mắt lại.
Hắn không bỏ qua biểu cảm chột dạ thoáng qua trên mặt Phó Tri Ngu.
Hắn ở trên cao nhìn xuống Phó Tri Ngu, bên môi đột nhiên nở một nụ cười: "Cũng phải."
Nụ cười thoáng qua, ngay sau đó lạnh lùng phân phó người phía dưới: "Nói với Nội Đình Tư, không cần nể mặt, thẩm vấn cho đến khi nói ra sự thật mới thôi, đặc biệt là tỳ nữ thân cận hầu hạ công chúa."
Gần như chỉ đích danh nói Hà Nguyệt.
Thuốc là do Hà Nguyệt tìm, sắc mặt Phó Tri Ngu trắng bệch, đưa tay túm lấy tay áo hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-92.html.]
Phó Toại Chi cười như không cười, không từ chối sự lấy lòng của nàng, ngón tay luồn vào khe hở ngón tay nàng, mười ngón đan xen, lực đạo lớn đến mức khiến Phó Tri Ngu run rẩy vì đau: "Nàng muốn tìm chết, quan tài cũng phải chôn cùng ta, kiếp sau cũng phải ở bên ta."
…
“Niệm Niệm?” Phó Tri Ngu tưởng mình nhìn nhầm, do dự gọi nhũ danh của cô bé.
Cô bé sáng mắt lên, nhưng lại sợ hãi liếc nhìn cung nữ, rụt rè gật đầu. Nếu nàng phát hiện thiếu chương thì đúng rồi nhé, liên hệ p@ge để đọc chương đã mất (nhắn tin vào p@ge để được hỗ trợ nhanh hơn nà). Tên p@ge là: huy3n l3nh 94. Để tránh bị web trộm truyện xóa mất dòng này nên tên p@ge bị viết sai vài kí tự, nàng chỉ cần gõ lại đúng chính tả là search ra page Qu@n nha. Do gần đây Qu@n phát hiện nhiều nơi ăn cắp bản edit nhà Qu@n, thậm chí không ghi cả nguồn nên chỉ còn cách này để ngăn chặn phần nào. Qu@n xin gửi lời xin lỗi đến nàng nếu làm nàng mất thêm thời gian để tìm nơi đọc và cũng cảm ơn nàng đã ủng hộ Qu@n nhiều nha.
“Sao muội lại ở đây?” Phó Tri Ngu hỏi cô bé.
Người trả lời là cung nữ: “Bệ hạ có chỉ, đón Trịnh gia nữ lang vào cung cấm để bầu bạn với công chúa. Nếu công chúa ở cùng trẻ con nhiều hơn, có lẽ cũng sẽ quen dần.”
Hắn vậy mà đến cả bé gái ba bốn tuổi cũng đem ra uy h.i.ế.p nàng.
Bàn tay giấu trong chăn khẽ run rẩy, Phó Tri Ngu tức giận đuổi cung nhân lui ra ngoài, không cho phép bọn họ vào nữa.
Vóc dáng Niệm Niệm cao hơn một chút so với lúc đi săn mùa thu, khuôn mặt tròn trĩnh, bầu bĩnh.
Cô bé còn chưa biết mình bị đưa đến nơi nào, nói chung là nơi mà phụ mẫu đều không thể đến thăm, xung quanh toàn là người lạ, chỉ có lúc này, cô bé mới gặp được tỷ tỷ quen mắt.
Cung nhân dạy cô bé lễ nghi, dù không hiểu, nhưng bị khí thế của họ dọa sợ, chỉ có thể run rẩy miễn cưỡng học theo một chút.
“Công chúa.” Niệm Niệm khẽ gọi một tiếng. Cô bé nhớ rõ tỷ tỷ trước mắt này, vẫn là dáng vẻ như cũ, nhưng lại cho cô bé cảm giác rất khác so với lần gặp trước.
Cô bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ở nơi này, cô bé không thể tùy ý quấn lấy tỷ tỷ làm nũng đòi bế, mà phải cung kính với nàng như những người hung dữ lúc nãy.
Phó Tri Ngu xoa xoa đầu cô bé, bảo cô bé đến bàn ăn sáng trước, còn mình thì đi rửa mặt.
Mái tóc dài xõa xuống che đi vết đỏ trên cổ, Phó Tri Ngu rũ mắt, nhìn thấy vết thương nhỏ ửng đỏ bên khóe môi.
Đợi đến khi Phó Toại Chi hạ triều, nghĩ rằng Phó Tri Ngu hẳn đã tỉnh.
Hắn bước vào tẩm điện, dáng vẻ vừa mới cười nói vui vẻ với bé gái, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phó Toại Chi, liền như biến thành người khác, lạnh lùng quay đầu đi.
Niệm Niệm luôn rất sợ Phó Toại Chi, vùi đầu vào lòng Phó Tri Ngu, hơn nửa thân mình vẫn lộ ra ngoài, dường như làm vậy có thể tránh được người mình sợ hãi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu dịu dàng vỗ lưng cô bé.