Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:08:33
Lượt xem: 516

Lý Hướng Thái đi được vài bước, phát hiện Triệu Như Chương không theo kịp, quay đầu nhìn lại, hắn đang nhìn mật đạo đổ nát kia, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.

Buổi thiết triều đầu tiên của năm mới, thiên tử ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tỉnh dậy, khi bước lên bậc thềm ngọc, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười, vừa quay người, vẻ mặt sau mũ miện lại lạnh lùng băng giá như thường ngày.

Biết hoàng đế sẽ không để ý, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm, khuyên can thiên tử sớm ngày lập hậu.

Quan viên dâng tấu đem lời đã nói nhiều lần lặp lại, đang định tự giác lui xuống, lại bị Tuyên Vương giữ lại.

Tuyên Vương xưa nay không thích xen vào chuyện này, còn thường làm người hòa giải trong chuyện này, hôm nay lại bất ngờ đồng ý với lời của vị quan viên kia, khuyên nhủ thiên tử lập hậu.

Phó Khải Chi đã đến bái phỏng phủ Thẩm Di. Từ sau khi Thẩm Di bị ngã, liền nghe theo lời lang trung ở phủ an ổn nghỉ ngơi, rất ít khi ra ngoài.

Hắn cố ý quan sát biểu cảm của Thẩm Di, khi nhắc đến vị công chúa hương tiêu ngọc vẫn, vẻ mặt bi thương không giống giả vờ.

Nói cách khác, Thẩm Di cũng cho rằng công chúa đã không còn nữa, cho dù lúc đó may mắn sống sót, nhưng một cô nương yếu đuối có thể sống được cuộc sống như thế nào ở bên ngoài chứ?

Phó Toại Chi nhìn ra hắn cố tình chống đối mình, cười một tiếng đầy ẩn ý: "Tuyên Vương mới trở lại triều đình, không cần cưỡng cầu."

Huynh đệ bất đồng ý kiến, vốn dĩ không phải là chuyện gì to tát. Nhưng nếu hai huynh đệ, một người là thân vương, một người là thiên tử, chuyện sẽ trở nên khác đi.

Thiên tử lúc còn làm Đông cung, quan hệ với Tuyên Vương còn hòa thuận, sao bây giờ lại một người đi về hướng đông, một người lại khăng khăng đi về hướng tây.

Quần thần nhất thời im lặng, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng, cuối cùng chắc chắn là không vui vẻ mà giải tán.

Tâm trạng u uất của Phó Toại Chi chỉ tan biến một chút khi nghe thấy tiếng chuông thanh thúy trong Thái Cực Điện.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Tri Ngu tắm rửa xong, đuôi tóc hơi ẩm, mái tóc đen xõa dài.

Nghe thấy tiếng cửa đóng mở, Phó Tri Ngu mới quay đầu lại, đột nhiên bị ôm vào lòng.

Lưng nàng đập vào bàn trang điểm, đau nhói.

Phó Toại Chi ngậm lấy vành môi nàng, chặn lại tiếng kêu kinh ngạc còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng nàng.

Phó Tri Ngu không nhìn thấy tình hình phía sau, khuỷu tay đụng vào hộp trang điểm, đổ xuống đất, đồ trang sức rơi vãi trên mặt đất.

Nàng như bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, răng cắn vào môi Phó Toại Chi, nếm được một tia m.á.u tanh, hắn mới dừng lại, dần dần bình ổn lại nhịp thở.

Hà Nguyệt đi vào thu dọn, nhìn thấy hộp trang điểm bị đổ, chợt nhớ tới bình sứ giấu ở dưới đáy, lén lút liếc mắt nhìn, tâm trí thiên tử đều đặt trên người công chúa, kéo ngón tay cô nương đặt lên đôi môi đỏ thắm của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-91.html.]

Mặt nàng ấy đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, nhặt những món đồ trang sức rơi trên mặt đất, từng cái một cho vào hộp trang điểm.

Đầu ngón tay trắng nõn dính vài vệt máu, Phó Tri Ngu ấn mạnh vào vết thương, người bên cạnh không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

"Đau đến vậy sao?" Phó Tri Ngu nhíu mày.

"Trước mặt A Ngu, đau ba phần cũng phải nói thành chín." Phó Toại Chi nắm lấy tay nàng định rút về, đầu lưỡi l.i.ế.m đi vết m.á.u trên ngón tay nàng.

Lời này nói ra giống như một kẻ vô lại, Phó Tri Ngu không nhịn được liếc mắt nhìn cung nhân, sợ bị họ nghe thấy.

Phó Toại Chi thường không hài lòng khi nàng bị phân tâm bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hận không thể lúc nào trong mắt nàng cũng chỉ có hắn.

Nàng thuận theo ý của Phó Toại Chi, hơi cong khóe mắt, lúc quay đầu lại khẽ nhíu mày, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu trên người.

Vào canh Dần, Phó Toại Chi ôm tiểu cô nương đã ngủ say.

Mượn ánh trăng mờ nhạt, ánh mắt hắn men theo khuôn mặt nàng, hàng mi dài, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, yên tĩnh nằm trong lòng hắn.

Cánh tay hắn bị đè đến tê dại, rón rén điều chỉnh tư thế, lúc lướt qua tẩm y của Phó Tri Ngu, lòng bàn tay cảm nhận được cảm giác hơi ẩm ướt.

Phó Toại Chi khựng lại, vén chăn mỏng lên liếc nhìn.

Sau khi nhìn rõ dấu vết trên giường, đồng tử đột nhiên co rút.

Thái Cực Điện lần lượt thắp nến, Vương Viện Phán bị triệu vào điện, vừa vào cửa đã nhìn thấy sắc mặt u ám của bệ hạ, ý thức được lại là vấn đề liên quan đến công chúa.

Phó Tri Ngu nắm chặt chăn mỏng, khẽ run rẩy.

Ban ngày nàng đã cảm thấy không khỏe, bụng dưới thỉnh thoảng có cảm giác nặng nề, Phó Tri Ngu cũng không để ý, vẫn tắm rửa rồi đi ngủ như thường lệ.

Cho đến nửa đêm, Phó Toại Chi cảm thấy cảm giác ẩm ướt không đúng, đứng dậy nhìn, tẩm y và ga giường của nàng đều thấm đẫm một mảng m.á.u lớn, nhìn mà giật mình.

Nữ quan lấy sổ ghi chép ra, ngày hành kinh của công chúa mới qua mấy ngày, chắc chắn không thể trong thời gian ngắn lại đến một lần nữa.

Vương Viện Phán bắt mạch, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Hắn do dự hồi lâu, kiêng dè lời nói không dễ nói ra.

"Nói." Phó Toại Chi lạnh lùng thốt ra một chữ.

"Bệ hạ..." Vương Viện Phán suy nghĩ từ ngữ, "Trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn. Mọi việc đều phải có chừng mực, vượt quá sẽ không tốt cho cơ thể của cả hai..."

Phó Toại Chi nhíu mày: "Có ý gì?"

Loading...