Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:39:06
Lượt xem: 503
Công bộ xây dựng tu sửa đều cần bạc, phải hỏi Hộ bộ, Hộ bộ phát ít thì không làm được việc, phát nhiều liền bị Ngự Sử Đài chỉ trích phô trương lãng phí, khiến Lý Hướng Thái không ít lần mất mặt.
"Xem xong rồi." Triệu Như Chương đưa bản vẽ trong tay qua, "Đa tạ Lý đại nhân hôm qua đã giải đáp thắc mắc cho hạ quan."
Thái độ của hắn khiêm tốn, không hề có vẻ khó chịu vì bị lạnh nhạt.
Lý Hướng Thái nhận lấy bản vẽ, ngẩn người.
Triệu Như Chương đã ghi chú rất nhiều lên bản vẽ, nét chữ nhỏ nhắn dày đặc xung quanh, có thể thấy hắn đã nghiêm túc học hỏi.
Từ Ngự Sử Đài tiền đồ rộng mở bị điều đến đây giám sát việc xây dựng hành cung, người sáng suốt đều nhìn ra hắn đắc tội với ai đó, Lý Hướng Thái ở Công bộ làm việc hai mươi năm, loại chuyện này gặp nhiều rồi, vốn tưởng rằng hắn sẽ ủ rũ buồn bã, không ngờ rằng hắn lại thường xuyên khiêm tốn thỉnh giáo vấn đề.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này cũng không tệ, nhân lúc nghỉ ngơi, chủ động kéo hắn sang một bên uống vài chén rượu.
Mùa đông lạnh lẽo, nhất là khi bọn họ ở ngoài trời, rất cần uống vài chén rượu để làm ấm cơ thể, cũng có thể nhân cơ hội này bắt chuyện với đối phương.
Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này chỉ lịch sự từ chối, nói rằng mình không giỏi uống rượu, sợ say rượu lỡ việc.
Lý Hướng Thái đành phải bỏ cuộc, chuyển sang hỏi thăm hắn làm sao bị điều đến đây.
Triệu Như Chương chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời.
"Vậy sao... Chẳng lẽ ngươi đắc tội với vị hoàng thân quốc thích nào không thể nói ra?" Lý Hướng Thái trêu chọc vài câu, vẫn nhịn được tò mò không hỏi nữa.
Hoàng đế có được tính là hoàng thân quốc thích không?
Triệu Như Chương thầm nghĩ, ngoài mặt chỉ cười cười không nói.
Hắn không phải loại người chỉ biết đọc sách, việc xây dựng làm rất nhanh, hơn nữa phần lớn thời gian hắn chỉ giám sát quản lý, không phải đích thân ra trận, buổi tối cũng có thể về nghỉ ngơi sớm hơn Lý Hướng Thái.
Trên bàn yên tĩnh đặt một phong thư, Triệu Như Chương khóa trái cửa, mở phong thư ra.
Hắn tạm thời không ở trong triều, nhưng trong cung vẫn có người đem một số chuyện và biến cố trong triều đơn giản thuật lại cho hắn.
Triệu Như Chương biết đây là ý của bệ hạ, cốt là để hắn không hoàn toàn rời xa vòng xoáy trong triều.
Hắn xem xong liền gấp tờ giấy lại, bỏ vào chậu than, nhìn ngọn lửa l.i.ế.m láp trang giấy, hóa thành tro tàn.
Trước đây hắn xử lý xong công việc cũng đã đến giờ đi ngủ, giờ gần đến năm mới, Triệu Như Chương có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, không cần vội vàng rửa mặt nghỉ ngơi, nhưng lại có thêm chuyện khác khiến hắn phiền muộn.
Ban ngày Lý Hướng Thái hỏi hắn nguyên do, hắn bỗng nhiên có chút không muốn để người ngoài biết chuyện có liên quan đến công chúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-85.html.]
Sau khi công chúa gặp nạn, thân thể của Thái hậu cũng không chuyển biến tốt, lâm bệnh không dậy nổi cho đến khi băng hà. Thêm vào đó bệ hạ xử lý Khâm Thiên Giám, chứng minh lời tiên tri từ thiên tượng chỉ là chuyện hoang đường, lời đồn về công chúa trong triều cũng dần dần tốt lên.
Triệu Như Chương không cho rằng bọn họ thật lòng hối cải, chỉ là muội muội của thiên tử ngọc vẫn hương tiêu, vì tự bảo vệ mình và các nguyên nhân khác mới lựa chọn đổi giọng mà thôi.
Trong Thái Cực Điện, Phó Tri Ngu hắt hơi một cái, bên tai liền vang lên tiếng hỏi han của Phó Toại Chi: "Lạnh sao?" Nói rồi nắm lấy tay nàng, sờ thấy lòng bàn tay ấm áp, mới yên tâm.
Phó Tri Ngu rũ mắt xuống, mắt cá chân bị váy áo che khuất vẫn buộc chiếc chuông.
Nàng tức giận đẩy Phó Toại Chi ra.
Chiếc chuông này đi đến đâu kêu đến đó, chỉ cần hơi động đậy một chút liền có thể nghe thấy tiếng chuông, từng giây từng phút nhắc nhở nàng về sự tồn tại của Phó Toại Chi.
Vương Viện Phán có chuyện muốn tấu với thiên tử.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi vui vẻ đứng dậy.
Phó Tri Ngu loáng thoáng nghe thấy trong cuộc đối thoại của bọn họ có những từ như "mang thai", "thể hư", nàng hơi hoảng hốt, ý thức được Vương Viện Phán đang nói chuyện gì với Phó Toại Chi.
Trong đầu nàng trống rỗng.
Hai ngày trước Hà Nguyệt nói kỳ nguyệt sự của nàng bị trễ, mặt lộ vẻ do dự, Phó Tri Ngu còn chưa nghĩ nhiều đến vậy. Quay đầu lại, tin tức đã truyền đến tai Phó Toại Chi, trong mắt hắn ẩn ẩn lộ ra ánh sáng mà khi đó Phó Tri Ngu không hiểu.
Nhưng ngày hôm sau, Phó Tri Ngu vì nguyệt sự đột ngột đến, đau đến mức không xuống giường được.
Nàng bắt gặp trong mắt Phó Toại Chi thoáng qua một tia thất vọng.
Cuộc trò chuyện của bọn họ nhanh chóng kết thúc, nghe thấy tiếng bước chân của Phó Toại Chi, Phó Tri Ngu thu lại hàng mi, nhìn chằm chằm vào túi chườm nóng trên tay không nói lời nào.
Phó Toại Chi vẫn bình thường như không, dặn dò nàng không được tham lạnh.
Trong lòng Phó Tri Ngu lại rối như tơ vò, trong đầu đều nghĩ đến chuyện này.
…
Sáng sớm hôm sau, lúc Phó Tri Ngu tỉnh lại, Phó Toại Chi đã đi thượng triều.
Hôm nay kết thúc buổi thiết triều, thiên tử sẽ tạm thời phong bút để nghỉ ngơi đón năm mới.
Phó Tri Ngu gọi Hà Nguyệt tới, ghé sát tai nàng thấp giọng nói vài câu.
"...Công chúa?!" Hà Nguyệt khẽ kêu lên, sau đó ý thức được, hạ giọng xuống thấp hơn, "Người nghiêm túc sao?"
"Ta không đùa." Phó Tri Ngu cụp mắt, "Thái Cực Điện đều là người của hoàng huynh, ta đi đến đâu cũng có người theo sau, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta."