Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:39:04
Lượt xem: 653
"A Ngu." Hắn nhẹ giọng gọi.
Phó Tri Ngu mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi, mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, cũng không biết mình có trả lời hay không, đầu nghiêng sang một bên chìm vào mộng đẹp.
Phó Toại Chi đưa tay, vén những sợi tóc dính trên mặt nàng, cũng không nói gì thêm, bôi xong thuốc cho những chỗ khác, buông màn giường xoay người rời đi.
Sáng sớm, Phó Toại Chi vừa đến gần, mùi hương quen thuộc như làn khói bao phủ, Phó Tri Ngu liền tỉnh dậy, giả vờ không phát hiện, nhân lúc trở mình kéo chăn lên, vùi cả đầu vào trong.
Phó Toại Chi biết nàng đang giả vờ ngủ, hắn vốn không có ý định đánh thức nàng, không ngờ Phó Tri Ngu tự mình dùng chăn đắp kín mít.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, để Phương Thuỵ mang những tấu chương chưa phê xong vào, cố ý muốn xem Phó Tri Ngu có thể nhịn đến mức nào.
Không lâu sau, Phó Tri Ngu liền cảm thấy ngột ngạt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Phó Toại Chi vẫn chưa có ý định rời đi, thậm chí còn nghe thấy tiếng mở giấy tờ.
Vành tai lộ ra ngoài đỏ bừng, Phó Toại Chi cố ý ho khan vài tiếng, đặt bút và giấy xuống, ngồi lên giường, nghiêng người áp sát lưng nàng, từ từ kéo chăn xuống.
Gò má của tiểu cô nương bị che đến đỏ bừng, tóc mai thấm đẫm mồ hôi mỏng, từng lọn dính bết trên má và trán, đuôi mắt ửng lên sắc đỏ nhạt.
Nàng rúc vào trong lòng Phó Toại Chi, giống như một con mèo đang buồn ngủ.
Ngón tay hắn xoa nhẹ gò má nàng, Phó Toại Chi rất thích nhẹ nhàng nựng mặt nàng như thế. Phó Tri Ngu hơi nhíu mày, không để ý đến hắn.
"A Ngu muốn ra ngoài không?" Phó Toại Chi vừa nói ra câu này, mí mắt Phó Tri Ngu liền giật một cái.
Nàng cũng không biết cụ thể mình đã ở đây bao lâu, chỉ có thể dựa vào tần suất cung nhân đưa thức ăn đến mà suy đoán, đại khái là đã qua một tuần.
Nếu không phải Hà Nguyệt có thể nhân cơ hội này vào nói chuyện với nàng, Phó Tri Ngu cảm thấy mình sắp bị giam đến phát điên rồi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của Phó Toại Chi phóng đại gấp mấy lần in vào trong mắt nàng.
"Huynh có ý gì?" Nàng vừa mở miệng, phát hiện giọng mình khàn khàn, mặt đỏ lên, lại mím môi.
"Nếu muội muốn ở đây cả đời cũng được." Khóe môi Phó Toại Chi nở nụ cười, lời nói ra lại khiến nàng rùng mình, phảng phất như nàng không phải người sống, mà là một món đồ quý giá hắn cất giữ trong phòng.
Phó Tri Ngu rõ ràng d.a.o động, nhưng với tính cách của Phó Toại Chi, chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp thuận nàng.
Quả nhiên, ngón tay hắn di chuyển, vươn tới bắp chân của Phó Tri Ngu.
Phó Tri Ngu khẽ kêu lên một tiếng, nhớ tới lời hắn nói, lại tự mình nhịn xuống.
Một vật lạnh lẽo dán lên da thịt nàng, kèm theo tiếng chuông thanh thúy, Phó Toại Chi cầm một sợi dây chuyền mảnh buộc vào mắt cá chân nàng, cuối dây treo một chiếc chuông nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-84.html.]
Nàng cắn môi, trừng mắt nhìn Phó Toại Chi: "Huynh làm gì vậy?"
"Đương nhiên là phải đeo cái này mới có thể cho muội ra ngoài." Phó Toại Chi thản nhiên nói, "Nếu A Ngu ở xung quanh ta, ta có thể nghe thấy tiếng chuông."
Hắn liếc nhìn vòng tay trên cổ tay Phó Tri Ngu: "Hay là, A Ngu thích bị khóa hơn?"
Phó Tri Ngu giấu tay xuống dưới chăn, im lặng không nói.
Phó Toại Chi nở nụ cười hài lòng, bế ngang nàng lên.
Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến Phó Tri Ngu theo bản năng nắm lấy cánh tay hắn, ngay lúc bước ra khỏi cửa phòng, Phó Toại Chi che mắt nàng lại.
Ánh sáng trong mật thất mờ tối, đột ngột tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, sẽ làm tổn thương mắt nàng.
Mặc dù vậy, tia sáng le lói qua kẽ tay vẫn khiến Phó Tri Ngu không nhịn được chớp mắt.
Lông mi lay động phẩy qua lòng bàn tay hắn, hơi nhột.
Đợi đến khi thích ứng với ánh sáng xung quanh, Phó Toại Chi mới bỏ tay ra.
Phó Tri Ngu kinh ngạc đánh giá xung quanh.
Đây chẳng phải là Thái Cực Điện sao? Căn phòng kia của nàng, hóa ra chỉ là một mật thất ẩn trong một góc khuất không đáng chú ý trong điện.
Cách đó không xa thậm chí còn có cung nhân đang quét dọn, vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy cảnh nàng được Phó Toại Chi ôm trong lòng.
"Mau thả ta xuống." Phó Tri Ngu khẩn trương ngẩng mặt lên, "Sẽ bị người khác nhìn thấy."
"Nhìn thấy thì sao, bọn họ không dám nói ra ngoài." Phó Toại Chi ung dung, thậm chí còn siết chặt vòng tay.
Phó Tri Ngu không dám giãy giụa, sợ tiếng chuông vang lên, thu hút sự chú ý của người khác.
Bộ dạng đề phòng này của nàng đều thu hết vào mắt Phó Toại Chi, chỉ cảm thấy nàng vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
…
Hành cung cách đó mấy trăm dặm.
Năm mới sắp đến, quan viên Công bộ càng thêm đầu tắt mặt tối, nhân lúc mấy ngày nay không có tuyết rơi, tăng ca bắt đám lao dịch đẩy nhanh tiến độ tu sửa.
Mãi đến khi Lý Hướng Thái chú ý đến Triệu Như Chương đang đứng bên cạnh từ nãy giờ, mới vẫy tay gọi hắn lại gần.
"Xem xong bản vẽ chưa?" Lý Hướng Thái không khách khí hỏi.
Hắn không có mấy thiện cảm với vị quan trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, nghe nói trước đây làm việc ở Ngự Sử Đài, mà người của Ngự Sử Đài luôn tự cho mình thanh cao, ba ngày hai bữa dâng tấu chương tố cáo người này người kia, đắc tội với không ít quan lại trong triều, Lý Hướng Thái tuy rằng ngay cả Tử Thần Điện cũng chưa từng bước vào, nhưng cũng không ngoại lệ.