Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:39:00
Lượt xem: 536
"Đang mua gì vậy?" Phó Khải Chi tiến lên, "Ma Hầu La sao? Tiểu muội, cái ta tặng muội trước đó thế nào?"
Phó Tri Ngu ngại nói đã bị Phó Toại Chi thu mất rồi, hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện vứt đồ của mình, nhưng có lẽ sẽ không để nàng bày ra ngoài.
Chủ sạp nhận ra Phó Khải Chi, cười nói: "Con cũng lớn thế này rồi."
Phó Tri Ngu không hiểu ý ông ta, chủ sạp đang định giải thích, Phó Toại Chi ho khan vài tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại của họ: "Chúng ta chỉ là ra ngoài đi dạo, giải khuây thôi."
Kết quả Phó Khải Chi không thức thời nói tiếp: "Hai năm trước ta quen biết chủ sạp này, nói Ma Hầu La cầu con rất linh nghiệm, mua về không lâu sau Ngụy Hân liền..."
Ngụy Hân véo hắn một cái, ra hiệu cho hắn nhìn sắc mặt của hoàng đế.
Mặt Phó Toại Chi âm u như sắp nhỏ ra nước.
"Thì ra là vậy." Phó Tri Ngu cười nói.
5
Bị vạch trần tâm tư, Phó Toại Chi cảm thấy mất hết mặt mũi.
Mấy ngày trước hắn còn chê bai Ma Hầu La mà Phó Khải Chi tặng.
Phó Tri Ngu hiếm khi thấy hắn lúng túng, khoác tay hắn, tâm trạng rất tốt.
Trên cầu người qua lại như mắc cửi, không ít nữ tử bái nguyệt, còn có nam nữ lén lút hẹn hò.
Phương Thuỵ bưng mấy hộp đồ, từng bước theo sau.
Vừa đuổi được Phó Khải Chi đi, giờ đây Phó Toại Chi vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện mất mặt vừa rồi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu không nhịn được cong môi cười trộm.
"Cười gì vậy?"
Phó Tri Ngu quay đầu lại, Phương Thuỵ rất hiểu chuyện dừng lại tại chỗ, tìm một góc có thể nhìn thấy người để đứng.
Nàng nắm tay Phó Toại Chi, đi về phía bờ sông.
Trên sông trôi nổi từng chiếc đèn hoa đăng, tinh xảo nhỏ nhắn, giống như những vì sao lấp lánh trên trời.
"Muội cũng muốn thả đèn hoa đăng."
Phó Toại Chi đồng ý, lấy đèn hoa đăng và bút mực.
Phó Tri Ngu viết xong tâm nguyện lên giấy, bỏ vào đèn.
Phó Toại Chi lần đầu tiên thả thứ này, theo chỉ dẫn của Phó Tri Ngu, cùng nàng thả đèn hoa đăng của mình xuống sông.
Hai chiếc đèn tựa vào nhau, cùng trôi về phía xa.
Nàng quay đầu lại, đôi mắt hạnh cong cong, trong mắt ánh lên những tia sáng nhỏ, "Hoàng huynh viết gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-82.html.]
"... Cùng A Ngu đời đời kiếp kiếp bên nhau."
"Muội cũng vậy." Phó Tri Ngu ôm lấy hắn, hôn lên môi Phó Toại Chi, "Hoàng huynh sau này mỗi năm đều cùng muội ra ngoài dạo phố chợ được không?"
Phó Toại Chi khẽ mở môi, nhưng có rất nhiều lời nghẹn lại ở bên môi.
Hắn đón nhận ánh mắt của tiểu cô nương, liền cảm thấy những lời này không cần phải nói từng chữ, chỉ nhếch môi, cười đồng ý với lời nàng nói.
Bọn họ vốn dĩ tâm ý tương thông.
Kết thúc phiên ngoại
…
"Sinh thần...?" Phó Tri Ngu ngơ ngác lặp lại.
Nàng nên nói với Phó Toại Chi một câu "Chúc mừng sinh thần", nhưng khi nhìn thấy tia lệ khí mỏng manh trong mắt hắn, lời này giống như nghẹn lại trong cổ họng, trực giác mách bảo nàng lúc này nói ra không thích hợp.
Trên mặt vẫn còn cảm giác đau đớn, Phó Toại Chi uống rượu, khuôn mặt trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt của một người nữ nhân trong ký ức - người nữ nhân đó cũng vậy, sau khi tát hắn một cái liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi và hối hận.
Phó Toại Chi ấn ấn mi tâm, những ký ức mà hắn cố tình bỏ qua khi tỉnh táo điên cuồng ùa vào trong đầu, khuấy động khiến hắn đau đầu.
"Huynh... huynh làm sao vậy?" Phó Tri Ngu không dám tiến lên, lại sợ hắn có chuyện gì.
Ánh mắt Phó Toại Chi nhìn nàng càng ngày càng không đúng, Phó Tri Ngu gần như chưa bao giờ thấy hắn có ánh mắt này, dường như coi nàng thành người khác, chìm đắm trong hồi ức.
Phó Tri Ngu hoảng hốt đắp khăn tay lên mặt hắn, cảm giác mát lạnh tiếp xúc với làn da nóng rực, khiến Phó Toại Chi rùng mình, vùng vẫy thoát ra khỏi hồi ức.
"Chuyện gì?" Hắn tháo khăn tay xuống, bình tĩnh hỏi.
Phó Tri Ngu có chút không dám tin những gì mình nghe được.
Không phải hắn tự dưng phát điên sao? Sao còn hỏi ngược lại nàng có chuyện gì?
Phó Tri Ngu tức giận trả lời: "Hoàng huynh uống nhiều rồi, mau ra ngoài uống chút canh giải rượu đi."
Phó Toại Chi nheo mắt, nhìn nàng chằm chằm một lúc, Phó Tri Ngu dứt khoát không thèm để ý đến hắn nữa.
Phương Thuỵ bưng canh giải rượu vào, nhân cơ hội quan sát, thấy hai người không có gì khác thường mới hơi yên tâm.
Phó Toại Chi ngửi thấy mùi rượu trên người mình, không khỏi cau mày.
Phục vụ hắn nhiều năm như vậy, Phương Thuỵ sao có thể không biết bệ hạ đang nghĩ gì, rất chủ động đi thông báo cung nhân chuẩn bị nước và y phục.
Bóng dáng Phó Toại Chi biến mất khỏi tầm mắt, Phó Tri Ngu thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Phó Toại Chi, trước đó ở yến tiệc uống cũng không ít, nhưng không ảnh hưởng đến tư duy của hắn, rốt cuộc tối nay là sao.
Khó tránh khỏi liên tưởng đến cái gọi là sinh thần, nàng gần như chưa từng nghe nói qua chuyện mẫu thân của Phó Toại Chi, lần duy nhất vẫn là ở thiên điện Đông Cung có tiểu cung nữ lén lút bàn tán chuyện sau khi tiên đế băng hà, những lúc khác cho dù chủ đề chỉ hơi lệch đi một chút, lập tức sẽ kiêng kỵ ngậm miệng không nói.
Chẳng lẽ mẫu thân hắn cũng có chuyện gì mờ ám sao?
Phó Tri Ngu bị ý nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng lắc đầu, cố gắng xua tan suy đoán này ra khỏi đầu.