Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:38:57
Lượt xem: 711
Nhìn thấy Hà Nguyệt, Phó Tri Ngu biết nàng hiện tại chắc chắn đang ở trong cung cấm.
Hà Nguyệt ánh mắt áy náy, dường như rất sợ Phó Tri Ngu trách phạt nàng, nhưng nàng chỉ bình thường hỏi một chút chuyện bên ngoài.
Sớm đã có người nói cho nàng biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói, Hà Nguyệt chậm rãi kể.
Phó Tri Ngu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thái hậu băng hà rồi?”
Hà Nguyệt gật đầu: “Ngay hai ngày trước……” Nàng không dám nói nhiều, nghe nói lúc Thái hậu băng hà sắc mặt có khác thường, các cung nhân hầu hạ trong cung Thái hậu đều không thấy bóng dáng, nữ quan thân cận hầu hạ Thái hậu nhiều năm cũng đ.â.m đầu c.h.ế.t trước quan tài, rơi vào kết cục c.h.ế.t không đối chứng.
Nàng cho rằng Phó Toại Chi sẽ vì tang sự của Thái hậu mà bận tối tăm mặt mũi, không rảnh nghĩ tới chuyện khác.
Ngoài dự đoán của nàng, tối đó Phó Tri Ngu tắm rửa xong, đang định giống như tối hôm trước an ổn đi ngủ, cửa phòng bị một lực mạnh đẩy ra. Tiếng ván cửa va chạm nói rõ người đến vội vàng, có thể xông vào đây mà không cần thông báo, cũng chỉ có một người.
Phó Tri Ngu ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, tim đập thình thịch, hỏi: “Hoàng huynh uống rượu à?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bây giờ là tang kỳ của Thái hậu, hắn sao có thể uống rượu?
Khi đầu ngón tay sắp chạm vào gáy, Phó Tri Ngu lùi lại một bước. Đôi mắt phượng lạnh lẽo ngập nước, Phó Tri Ngu sửng sốt, vừa định mở miệng, đối phương lại không cho nàng cơ hội.
Có lẽ là do hơi rượu, nàng ngẩng đầu, cố gắng tìm một cơ hội để thở, tránh thoát nụ hôn của Phó Toại Chi.
“Bốp” một tiếng.
Cánh tay Phó Tri Ngu hơi tê dại.
Cái tát này bất ngờ, khiến Phó Toại Chi quay đầu sang một bên, trên mặt từ từ hiện lên vết đỏ nhạt.
Vết thương trên tay nàng còn chưa khỏi hẳn, không đau lắm, nhưng mang đến cho hai người xung kích như sóng to gió lớn.
“Huynh…” Phó Tri Ngu lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, sợ hãi nhìn hắn.
Nàng không biết tại sao Phó Toại Chi đột nhiên uống rượu, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Phó Toại Chi sờ lên mặt, giống như bị đánh tỉnh, ánh mắt đã tỉnh táo hơn nhiều.
Thiên tử đi vào, Phương Thuỵ cho rằng có thể nghỉ ngơi, đang thiu thiu ngủ lại bị đánh thức.
Hắn vào vừa nhìn thấy vết tích trên mặt Phó Toại Chi đã sợ hãi, bên cạnh là tiểu công chúa đang luống cuống tay chân.
“Ngày, ngày mai không có buổi thiết triều……” Phương Thuỵ nuốt nước bọt, “Nô tài đi lấy nước, chườm một đêm ngày mai sẽ không để lại dấu vết.”
Hắn bưng chậu đồng tới, tay còn chưa chạm vào khăn, đã cảm nhận được ánh mắt như d.a.o của thiên tử, thức thời tìm cớ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-80.html.]
Dưới ánh nến vàng nhạt, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Phó Tri Ngu không chịu được ánh mắt nóng rực của hắn, từ từ vắt khăn, ấn lên mặt hắn.
Nàng sức lực nhỏ, trên mặt ngoài trừ hơi đỏ ra kỳ thật cũng không nhìn ra hình dạng đánh người nào.
Phó Tri Ngu qua loa lau vài cái, muốn ném khăn lại, bị Phó Toại Chi nắm lấy tay, chậm rãi nói: “Hôm nay là sinh thần của ta.”
Phiên ngoại Thất Tịch
【Lời tác giả】
Phiên ngoại không liên quan nhiều đến chính văn, nhưng kết thúc không dám viết chi tiết, sợ lỡ tay làm lộ hết nội dung phía sau mất TvT
1
Phó Khải Chi kéo cả nhà về kinh một chuyến, hắn ham chơi, lại có con, đối với các loại đồ chơi tinh xảo đáng yêu rất thích, cũng không quên tặng quà cho muội muội.
“Chỉ là mấy con búp bê đất mà thôi.” Phó Toại Chi thản nhiên liếc mắt nhìn đồ chơi trong tay tiểu cô nương, không để ý.
Phó Khải Chi bất mãn nói: “Đây là ta đặc biệt làm cho muội muội, hiện tại dân gian rất thịnh hành cái này, cầu con cầu phúc, rất được ưa chuộng, đợi tay nghề của ta giỏi hơn sẽ dùng ngọc điêu khắc một cái tặng cho muội muội.”
Nghe thấy cầu con, ánh mắt Phó Toại Chi khẽ động, quay đầu nhìn tiểu cô nương bên cạnh.
Đã lâu không gặp Phó Khải Chi, Phó Tri Ngu trò chuyện với hắn rất vui vẻ, đến mức bỏ qua Phó Toại Chi đang tỏa ra hơi thở u oán bên cạnh.
Phó Khải Chi đứng dậy cáo từ, hắn còn phải đi đón Ngụy Hân và con về vương phủ. Phó Tri Ngu muốn đi tiễn, bị Phó Toại Chi nắm lấy tay, trong mắt tràn đầy không vui: “Hắn biết đường, không cần muội tiễn.”
Người vừa đi, cửa điện vừa đóng, con ma hầu la trong tay đã bị Phó Toại Chi đoạt lấy ném sang một bên.
“Không được nhận.” Phó Toại Chi nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, ý ghen trong lời nói không che giấu được.
Phó Tri Ngu không chịu được nhột nhạt ở cổ, nhịn cười né tránh hắn: “Sao huynh cái gì cũng ghen thế? Tứ ca tặng quà cho muội cũng không được?”
“Ta cũng là ca ca của muội.” Phó Toại Chi ghé vào tai nàng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Phó Tri Ngu ngẩn ra, hai má ửng hồng, từ từ nóng lên: “Huynh lại nói bậy bạ!”
2
Phó Toại Chi ngoài mặt làm bộ dáng không thèm để ý, sau lưng lại nhân lúc Phó Tri Ngu không có, gọi Phương Thuỵ tới hỏi han một phen.
“Đây là ma hầu la, thời tiền triều rất thịnh hành, sau đó không biết tại sao lại ít thấy, gần đây dường như lại thịnh hành trong dân gian.” Phương Thuỵ giải thích, “Đại khái là có ý nghĩa cát tường may mắn, rất nhiều gia đình mua về bày biện, nghe nói có thể cầu con.”