Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:38:55
Lượt xem: 740
Mặt Phó Toại Chi âm u, nếu Triệu Như Chương không phải là thần tử hắn coi trọng, chỉ là một cung nhân râu ria, hiện tại sợ là cũng không thể lành lặn đứng ở đây.
Bọn họ đều biết lúc này không thể nhắc tới công chúa trước mặt bệ hạ, đây cũng là nguyên nhân khiến quan viên Lễ bộ quanh quẩn ngoài cửa rất lâu không dám vào, bị Triệu Như Chương nói ra như vậy, còn có vài phần ý tứ chỉ trích thiên tử.
Phương Thuỵ cho rằng Triệu đại nhân mà mình coi trọng hôm nay sẽ phải đổ m.á.u ở Văn Hoa Điện, nhịn không được thở dài vài tiếng.
Quan viên Lễ bộ chờ ở bên ngoài không hiểu, hỏi nguyên do, Phương Thuỵ mơ hồ nói qua, chỉ tiết lộ vài câu, cũng khiến bọn họ tái mặt, ánh mắt nhìn về phía cửa Văn Hoa Điện đều lộ ra sự đồng tình cùng sợ hãi.
Không ngờ một chén trà thời gian, Triệu Như Chương chân tay đầy đủ từ bên trong đi ra.
Đón nhận ánh mắt dò xét của bọn họ, Triệu Như Chương hơi khom người.
Phương Thuỵ thở dài: “Đây là khổ nỗi gì, Triệu đại nhân vốn có tiền đồ xán lạn……”
“Ngự Sử Đài chính là phải nói những lời người khác không dám nói, làm những việc người khác không dám làm.” Triệu Như Chương nói, “Nếu ta vì quyền thế mà mắt nhắm tai ngơ, bệ hạ lúc trước vì sao lại chọn ta?”
Phương Thuỵ khựng lại, nghe thấy bên trong gọi hắn, đành ấp úng rời đi.
Phó Toại Chi bị những lời của Triệu Như Chương chọc giận không nhẹ, hắn sớm biết người của Ngự Sử Đài nói chuyện người này so với người kia càng thẳng thắn hơn, nhưng việc liên quan đến Phó Tri Ngu, tương đương với chạm vào vảy ngược của hắn. Cho dù Triệu Như Chương là hạt giống mà hắn dụng tâm đề bạt, cũng suýt chút nữa khống chế không được ý nghĩ muốn g.i.ế.c hắn.
Phương Thuỵ cẩn thận quan sát sắc mặt thiên tử, đến thở mạnh cũng không dám.
Hắn thật sự nghĩ mãi không ra, đang tốt đẹp thế, sao Triệu Như Chương lại cứ phải đi vuốt râu hùm, chỉ có thể vừa châm trà vừa khuyên: “Triệu đại nhân luôn như vậy, bệ hạ không cần để ý.” Cuối cùng, hắn lại nhớ ra điều gì, bổ sung: “Triệu đại nhân và công chúa không hề có tư tình.”
Có tư tình hay không Phó Toại Chi hiểu rõ hơn ai hết, tổng cộng bọn họ cũng chỉ gặp nhau vài lần, hơn nữa đều là trước mặt người khác.
Một đạo ý chỉ, đem Triệu Như Chương vốn tiền đồ vô hạn điều đến Công bộ, giao cho trách nhiệm giám sát tu sửa hành cung.
Ngoài mặt chức quan thăng rồi, nhưng mắt không mù đều có thể nhìn ra, Triệu Như Chương muốn trở về là cực kỳ khó khăn.
Ý chỉ ban xuống, trời đã tối đen.
Phó Toại Chi trở lại Thái Cực Điện, cung nhân bẩm báo công chúa đã ngủ.
Tay đã đặt lên khóa, Phó Toại Chi do dự một lát, vẫn là đi tắm rửa trước, đem mùi mực trên người và hơi lạnh dính phải rửa sạch.
Phó Tri Ngu nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện nho nhỏ, nghe không rõ ràng, nhưng cũng có thể đoán ra nội dung.
Như cung nhân nói, Phó Tri Ngu an tĩnh nằm trên giường, hô hấp vững vàng, giống như đã ngủ say. Màn che rủ xuống một nửa che khuất khuôn mặt nàng, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, quấn băng vải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-79.html.]
Phó Tri Ngu nhắm chặt mắt, cố gắng thả chậm hô hấp.
Khi nhận ra bên cạnh có người lên giường, Phó Tri Ngu khẩn trương da đầu tê dại, hô hấp rối loạn trong nháy mắt.
Ngón tay mang theo hơi nước mát lạnh từ từ lướt qua cánh tay bị thương của nàng, qua lại vuốt ve.
Phó Toại Chi rón rén đem nàng ôm vào trong lòng, vô cùng cẩn thận tránh đi vết thương của nàng. Phó Tri Ngu tim đập như trống, nếu Phó Toại Chi lại gần hơn, dán lên người nàng, liền có thể cảm nhận được nhịp tim không đều của nàng.
Hơi thở của tiểu cô nương quá mức kéo dài, ngược lại so với lúc bình thường ngủ nghe không giống nhau.
Khi chạm vào nàng, Phó Toại Chi nhận ra sự cứng đờ đột ngột của nàng.
Cảm giác ấm áp rơi xuống trán nàng, từ từ trượt xuống, lướt qua má, sau tai, cổ, ý đồ đi xuống.
Phó Tri Ngu không thể nhịn được nữa mở mắt ra, đẩy mạnh hắn ra.
Phó Toại Chi cười nói: “Không giả vờ nữa?”
Trong bóng tối, Phó Tri Ngu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực bức người của hắn, mở mắt không nói một lời trừng hắn.
“Muội biết hôm nay Triệu Như Chương nói gì với ta không?” Phó Toại Chi nâng cằm nàng, nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên mặt nàng.
Phó Tri Ngu lộ ra vẻ kinh ngạc, ngây người một lúc mới ý thức được ý ngoài lời của hắn: “Liên quan gì đến ta? Chính huynh phát điên còn muốn kéo người ngoài vào à?”
Phó Toại Chi mím môi.
Là đáp án mà hắn đã đoán trước, từ trong miệng Phó Tri Ngu nói ra, sẽ khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
“Được, ta biết rồi, ta không phải người ngoài.” Phó Toại Chi ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, “Ngủ đi.”
Không ngờ sẽ bị hắn hiểu sai thành ý tứ này, Phó Tri Ngu đẩy không ra, ngược lại bị Phó Toại Chi ôm càng chặt.
Hắn gần như dán sát vào người, Phó Tri Ngu nhận ra sự khác thường, tức giận kéo chặt cổ áo, thầm mắng một câu không biết xấu hổ, coi hắn như không khí, quay lưng về phía hắn ngủ.
…
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Sau đó ba bốn ngày liên tiếp, Phó Toại Chi đều không xuất hiện.
Cho dù các cung nhân nghe theo phân phó, dỡ bỏ rèm dày, giấy dán cửa sổ vẫn che khuất tầm mắt, không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Nhưng bọn họ đã mang thỏ và Hà Nguyệt tới.