Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:38:53
Lượt xem: 605

Sắc mặt Thiên tử vô cùng khó coi, Phương Thuỵ không dám thở mạnh, đoán chắc là công chúa lại chọc giận Hoàng thượng.

Tuy nhiên, bất kỳ ai bị đối xử như vậy, e rằng cũng sẽ không vui vẻ gì.

Phương Thuỵ chỉ dám âm thầm nghĩ vậy, không dám nói ra miệng.

Tiếng khóc trong phòng dần biến mất, Phó Toại Chi có một thoáng muốn quay lại xem nàng thế nào, nhưng khi tay chạm vào khóa cửa, hắn lại nhẫn nhịn.

Phương Thuỵ nhận ra sự do dự của hắn, tiến lên giải vây: "Hoàng thượng, Trương đại nhân còn đang đợi."

Phó Toại Chi hờ hững đáp một tiếng, lúc quay người lại, dường như đã trở về với vẻ mặt không lộ hỉ nộ.

Thiên tử giá lâm, Trương Thế Hành đứng dậy nghênh đón, liếc nhanh qua sắc mặt hắn, cộng thêm lời ám chỉ khéo léo của Phương Thuỵ, Trương Thế Hành lập tức hiểu ra.

"Thần sơ suất, không bảo vệ chu toàn cho công chúa, xin Hoàng thượng trách phạt."

Phó Toại Chi nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, hồi lâu mới nói: "Thôi được rồi."

Trương Thế Hành cúi đầu: "Những việc khác thần đã xử lý ổn thỏa, đến lúc đó chỉ cần tuyên bố công chúa gặp sơn tặc trên đường, sống c.h.ế.t chưa rõ là được." Hắn dừng lại một chút, nói: "Những tên sơn tặc còn lại cũng đã phái người truy bắt, cùng bị bắt đi còn có Thư Ngũ Nương và một thái giám bên cạnh Thái hậu, bọn chúng chạy trốn vội vàng, sẽ không che giấu hành tung kỹ lưỡng được."

"Chuyện Thái hậu, đợi thêm hai ngày nữa là có thể ra tay rồi."

Nhắc đến Thái hậu, Phó Toại Chi lộ vẻ chán ghét, không chút do dự ra lệnh cho Phương Thuỵ.

Nói xong chuyện khác, Trương Thế Hành cũng không nán lại lâu.

Đi đến cửa, hắn nghe thấy giọng nói của Thiên tử, bước chân dừng lại một chút.

Phó Toại Chi day day mi tâm, do dự hồi lâu, mới chậm rãi nói: "... Cho nữ quan bên cạnh nàng vào xem thử, xem nàng đã ngủ chưa, bôi thuốc và băng bó vết thương lại cho nàng."

Phương Thuỵ vừa nhấc chân, hắn lại bổ sung thêm vài câu: "Đừng làm nàng tỉnh giấc, nhẹ nhàng một chút."

Gặp phải chuyện như vậy ngay trước tháng Chạp, quan viên Lễ bộ cũng rất đau đầu, mấy người có tiếng nói đều không dám tự rước họa vào thân, bèn quanh quẩn ở ngoài cửa rất lâu.

Ánh mắt thoáng liếc thấy một bóng người đang đi tới, người của Lễ bộ nhận ra hắn, vội vàng tiến lên.

“Triệu đại nhân, cũng tới Văn Hoa Điện tìm bệ hạ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-78.html.]

Triệu Như Chương gật đầu, khiêm tốn đáp lễ. Trên đường đến đây hắn đã chú ý tới đối phương dò xét, cho nên hắn vừa đến gần, liền không kịp chờ đợi tiến lên đón. Triệu Như Chương không lập tức sai cung nhân đi thông báo, mà kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ đối phương mở lời.

Quả nhiên, người của Lễ bộ hướng hắn than thở.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Bọn họ biết Triệu Như Chương hiện giờ là người được sủng ái trước mặt Hoàng đế, hiện tại chức quan không cao, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám chậm trễ. Ngự Sử Đài luôn là con đường thăng tiến tất yếu của quan văn thanh liêm, vừa vào triều đã có tư cách yết kiến bệ hạ, tương lai trở thành cánh tay phải của thiên tử cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Triệu Như Chương trầm ngâm một lát, đáp ứng thỉnh cầu của đối phương.

Quan viên Lễ bộ ngẩn người, cũng không ngờ hắn dễ nói chuyện như vậy.

Triệu Như Chương cất bước vào điện, tư thái thanh tuấn, hiên ngang.

Cách đó không xa, thiên tử đang chống trán, lật xem một quyển sổ nhỏ.

Quyển sổ kia, Triệu Như Chương đã thấy qua vài lần, bên trên chi chít những nét chữ nhỏ như đầu ruồi. Không giống công văn tấu chương, thiên tử cũng sẽ không ở trước mặt người khác lật xem mật báo.

Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Toại Chi làm như không có việc gì khép nó lại, ý bảo Triệu Như Chương mở lời.

Bầu không khí trong Văn Hoa Điện áp lực, các vị đại thần trước đó đều im như thóc. Triệu Như Chương dường như không cảm nhận được đôi mày đang nhíu chặt của thiên tử, vẫn nói tiếp.

Hắn không giống những người xuất thân sĩ tộc sẽ hỏi bệ hạ có khỏe không, cũng sẽ không chủ động dâng lên châu báu và mỹ nhân. Đối với Phó Toại Chi mà nói, những thứ này đều là phiền phức, hắn chỉ cần những người có đầu óc rõ ràng, có thể phụ tá chính sự.

Phương Thuỵ đi vào châm thêm trà vài lần, hai người quân thần trên mặt đều không có vẻ mệt mỏi, Phương Thuỵ thầm nghĩ vị Triệu đại nhân này hẳn là tiền đồ vô lượng, động tác châm trà cũng cẩn thận hơn một chút.

Triệu Như Chương nói xong, lại không có ý tứ cáo lui, đứng yên tại chỗ.

Phương Thuỵ có dự cảm chẳng lành, chủ động tiến lên nhắc nhở: “Bệ hạ không câu nệ quá nhiều tục lễ, Triệu đại nhân nếu không có việc gì khác bẩm báo thì có thể tự mình lui xuống.”

“Thần có việc liên quan đến công chúa muốn bẩm báo.” Triệu Như Chương thản nhiên mở miệng.

Phó Toại Chi khựng lại: “Vị công chúa nào?”

Nếu hắn nhắc tới Phó Uyển Hòa hoặc là các tỷ muội đã xuất giá khác, hắn có thể làm như gió thoảng qua tai. Nhưng Triệu Như Chương không chút do dự nói ra phong hào của Phó Tri Ngu, trang giấy trong tay hắn chợt bị nắm chặt đến nhàu nát.

“Thiên tượng vốn là chuyện hoang đường, hậu cung của tiên đế đã có người vì vậy mà mất mạng, bệ hạ biết rõ chuyện này là do người gây ra, còn muốn cố chấp, trơ mắt nhìn công chúa đi vào vết xe đổ của mẫu thân nàng sao?”

Phương Thuỵ đã đi tới cửa, bị những lời này dọa sợ đến mức suýt chút nữa cầm không chắc đồ vật, bèn khiến các cung nhân đang hầu hạ gần đó tránh đi, khỏi rước họa vào thân.

Loading...