Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:38:51
Lượt xem: 760

Vẻ mặt Phó Toại Chi ẩn trong bóng tối, nàng chậm chạp mở to mắt, nhận ra có gì đó không ổn: "Đây là đâu?"

Nàng không nhận được câu trả lời từ Phó Toại Chi, chỉ thấy ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nàng.

Cơn choáng váng lại ập đến, Phó Tri Ngu không biết là do nàng chưa ăn gì, hay là do bị kinh hãi.

"Hoàng huynh, huynh nói gì đi." Nàng nắm lấy tay áo Phó Toại Chi, nhỏ giọng nói.

Phó Toại Chi khẽ cười: "Nói gì? Phải cảm ơn A Ngu, đã cho ta biết trong triều còn nhiều người là phe cánh của Thái hậu như vậy."

Dù trong bóng tối, Phó Tri Ngu vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

Phó Tri Ngu gượng gạo mỉm cười, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: "Hoàng huynh đang nói gì vậy? Muội đâu có biết chuyện triều chính, ngay cả đại thần cũng không quen biết mấy người."

"A Ngu hết lần này đến lần khác muốn trốn khỏi ta, ở bên cạnh ta khó khăn đến vậy sao?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Tri Ngu run rẩy, nàng vô cùng sợ hãi khi ở một mình với Phó Toại Chi trong hoàn cảnh này, sợ rằng cảnh tượng đêm tuyết đó sẽ lại tái diễn.

"Nhưng hoàng huynh đã hứa với muội, chỉ ở bên ngoài vài tháng thôi mà." Nàng càng giải thích, càng lộ vẻ hoảng loạn, "Hoàng huynh, rốt cuộc đây là đâu?"

Nàng đã hỏi hai lần, nhưng Phó Toại Chi đều tránh né không trả lời.

Tấm thảm nhung dưới thân mềm mại mịn màng, trong phòng thoang thoảng hương thơm thanh nhã.

Chắc chắn không phải là cách bài trí của một đạo quán.

Cửa sổ xung quanh đều đóng kín, rèm cửa dày che chắn ánh sáng, nàng ở trong đó thậm chí không phân biệt được thời gian, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.

Có lẽ nhận ra Phó Toại Chi không tin lời mình, tay Phó Tri Ngu từ từ buông xuống, ôm gối một cách bất lực, mặc cho nước mắt thấm ướt y phục.

Phó Toại Chi lạnh lùng nhìn nàng.

"Huynh... có phải đã biết từ lâu rồi không?" Phó Tri Ngu hỏi.

"Không phải từ sớm như vậy, ta từng toàn tâm toàn ý tin tưởng A Ngu, nhưng A Ngu thật sự... khiến ta quá thất vọng." Câu sau, hắn nhấn mạnh từng chữ, trái tim Phó Tri Ngu chùng xuống.

"Hơn nữa, muội ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ muốn cho mọi người thấy Vĩnh Gia công chúa c.h.ế.t đi sống lại sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-77.html.]

Phó Tri Ngu nhất thời không hiểu hắn đang nói gì, ngây người một lúc, mới từ từ hiểu được ý của Phó Toại Chi, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Huynh nói với người ngoài rằng muội đã chết?"

Trong căn phòng ấm áp, nàng chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm vào Phó Toại Chi với vẻ không thể tin nổi: "Huynh điên rồi sao? Huynh có phải muốn để cho mọi người đều nghĩ rằng muội đã chết, sau đó huynh..."

Những lời sau đó nàng thậm chí còn xấu hổ không nói nên lời, trong mắt ngấn lệ, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, tức giận tột cùng: "Muội không phải chim hoàng yến mà huynh nuôi nhốt!"

Cảm xúc dâng trào, lúc này Phó Tri Ngu cũng không còn quan tâm đến việc người trước mặt là Thiên tử, là bậc cửu ngũ chí tôn, muốn g.i.ế.c nàng chỉ cần một đạo thánh chỉ, không tốn chút sức lực nào. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng như trở về đêm tuyết ở Phi Hương Điện, từ tận xương tủy dâng lên cảm giác lạnh lẽo và đau đớn.

Phó Toại Chi muốn ôm nàng, nhưng bị Phó Tri Ngu dùng sức đẩy ra.

"Đừng chạm vào ta!" Sức lực Phó Tri Ngu không bằng hắn, hai tay bị giữ chặt, như thể không cảm nhận được cơn đau từ vết thương trên cánh tay, "Huynh muốn làm Tề Tương công thì huynh cứ làm, đừng lôi ta vào chuyện đồi bại đó!"

(Tề Tương Công chính là cái gã trong Kinh Thi l.o.ạ.n l.u.â.n với muội muội còn cắm sừng em rể ấy.)

Phó Toại Chi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm lệ của nàng một lúc.

Phó Tri Ngu kiên cường nhìn thẳng vào mắt hắn, ngay khoảnh khắc dây lưng bị kéo ra, dòng nước mắt tuôn trào vẫn phản bội nỗi sợ hãi của nàng.

Trong lúc giằng co, vết thương trên cánh tay nàng bị rách toạc, m.á.u chảy dọc theo cánh tay, trông càng thêm chói mắt trên làn da trắng nõn.

Phó Toại Chi dừng tay, ánh mắt lướt qua vết thương đầm đìa m.á.u của nàng, lạnh lùng nói: "Muội muốn ra ngoài, với bộ dạng xộc xệch thế này sao?"

Phó Tri Ngu cúi đầu.

Dây lưng bị cởi ra, càng giãy giụa càng lộ ra vùng cổ và ngực. Nàng kéo vạt áo che lại, vì đau đớn và sợ hãi, cơ thể vẫn còn run rẩy, cảnh giác nhìn hắn.

Nghe thấy tiếng bước chân Phó Toại Chi phất tay áo bỏ đi, tiếng then cài cửa vang lên, xung quanh lại một lần nữa chìm vào im lặng, Phó Tri Ngu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không có chút cảm giác vui mừng nào khi thoát nạn.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng - ngọn đèn trên bàn cũng tắt ngấm sau khi cạn dầu, căn phòng chìm trong bóng tối.

Phó Tri Ngu mò mẫm muốn vén rèm cửa, nhưng phát hiện bốn góc đều bị ghim chặt, rõ ràng là không muốn để người ta nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Thức ăn nàng ăn sáng sớm đã tiêu hóa hết, giờ đây Phó Tri Ngu vừa đói vừa khát.

Vừa rồi nàng chỉ làm đổ đồ thôi mà Phó Toại Chi đã lập tức xông vào, chứng tỏ hắn chỉ cách nàng một bức tường, bây giờ chắc hắn vẫn còn ở bên ngoài, chờ nghe nàng cầu xin, cầu xin hắn mở cửa thả nàng ra.

Phó Tri Ngu cắn môi, nhất quyết không chiều theo ý hắn.

Đúng như Phó Tri Ngu dự đoán, Phó Toại Chi rời khỏi mật thất, nhưng không đi ngay, mà đứng ở cửa, nghe tiếng khóc nức nở của tiểu cô nương vọng ra.

Loading...