Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:38:46
Lượt xem: 622
Thư Ngũ Nương là thứ nữ trong gia tộc, không được coi trọng, nhưng lại nhiều tâm cơ hơn bốn vị đích nữ cao môn kia, gây ra nhiều chuyện hơn.
Thân phận này là khó xử nhất, nếu làm ngơ, với tính cách của Bệ hạ, e là sẽ không bỏ qua chuyện sai trái, nhưng nếu thật sự muốn xử lý, lại không có lý do thích hợp… Còn dễ dàng để nàng ta đổ lỗi ngược lại, bịa đặt công chúa. Chuyện tương tự nàng ta cũng không phải là chưa từng làm.
Phương Thuỵ đau đầu nghĩ.
“Để Trương Thế Hành đi làm.”
Nghe vậy, Phương Thuỵ sửng sốt.
…
Bệnh tình của Thái hậu giống như không thể cứu vãn được nữa, đến tai Phó Tri Ngu đã là phiên bản được cung nhân ở Phi Hương Điện tô vẽ thêm.
“Còn có một tiểu thái giám bị phát hiện chết, nghe nói cũng có liên quan đến cung của Thái hậu.” Tiểu cung nữ cảm thán, “Ta thấy không phải là công chúa xung khắc Thái hậu, mà chính là làm nhiều chuyện trái lương tâm bị báo ứng.”
Hà Nguyệt đi ngang qua, nghe thấy cuộc trò chuyện của các nàng, liền lớn tiếng quát mắng vài câu, dọa tiểu cung nữ liên tục xin lỗi. Nàng cũng từng nghe nói về những gì đã xảy ra với các cung nhân trước đây, chỉ là lén lút trò chuyện vài câu, không ngờ cũng bị Hà Nguyệt cô nương mắng nghiêm khắc như vậy.
Phó Tri Ngu nghe thấy tiếng bước chân, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Hà Nguyệt.
“Không sao, chỉ là có vài cung nhân không quản được miệng lưỡi, lại đang bàn tán chuyện không nên nói.”
Hà Nguyệt lo lắng nói: “Thân thể Thái hậu ngày càng sa sút, công chúa đã nghĩ ra đối sách gì chưa?”
“Đối sách?” Phó Tri Ngu lặp lại, “Đương nhiên là không có, bọn họ chắc chắn cho rằng ta khắc Thái hậu, muốn đuổi ta ra ngoài đúng không?”
Tình hình bên ngoài đúng như Phó Tri Ngu nghĩ.
Hà Nguyệt rất lo lắng về thái độ không vội vàng của nàng: “Điện hạ mới trở về, nếu lại bị đưa ra ngoài, còn không biết sẽ bị đồn thành ra sao nữa.”
Phó Tri Ngu ừ một tiếng, đặt con thỏ trong lòng xuống: “Cũng đúng, Hoàng huynh đã hạ triều chưa?”
“Triều hội đã kết thúc rồi.” Hà Nguyệt đáp.
Phó Tri Ngu rửa mặt, đi thẳng đến Văn Hoa Điện.
Cửa điện đóng chặt, cung nhân giải thích rằng có đại thần đang nghị sự bên trong.
Phó Tri Ngu khẽ gật đầu.
Không bao lâu sau, tiếng tranh cãi bên trong lớn hơn, sau đó có đại thần tức giận phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy mỹ nhân dưới hành lang, mấy vị đại thần đều sững sờ, đồng loạt chậm bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-74.html.]
Phó Tri Ngu không trang điểm, đêm qua nàng ngủ không ngon, quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, cũng không thoa son, trông sắc mặt tiều tụy. Cộng thêm những lời đồn đại nổi lên, dáng vẻ này của nàng rất dễ khiến người ta nghĩ rằng, công chúa là vì chuyện này mà ăn ngủ không yên.
Cổ thon dài như cành hoa mảnh mai, thân hình yếu đuối dường như sẽ bị gió lạnh mùa đông thổi gãy.
Có vị đại thần tư cách còn non nớt, khi nhìn thấy dung nhan của công chúa, cũng không khỏi động lòng trắc ẩn. Vị lão thần bên cạnh ho khan vài tiếng, mới hoàn hồn, bước nhanh theo, rời xa nàng.
Bọn họ cãi nhau mặt đỏ tía tai, Phó Toại Chi lại không thấy có chút d.a.o động cảm xúc nào, chỉ khi Phó Tri Ngu đến gần, ánh mắt hắn mới hơi động: “Ngủ không ngon sao?”
“Đêm qua trong lòng luôn bất an, cũng không biết tại sao.” Phó Tri Ngu khẽ lắc đầu.
Còn có thể là vì sao nữa.
Phó Toại Chi khẽ cười: “Thẩm Di cáo bệnh ở triều hội, hôm qua bị ngã, có lẽ là vì vậy.”
Phó Tri Ngu sững sờ, nàng không biết chuyện này, nhưng đã Phó Toại Chi nói rồi, nàng liền thuận theo lời hắn mà nói: “Vậy… vậy cữu cữu có sao không?”
“Không có gì đáng ngại.”
Phó Tri Ngu yên tâm.
Dù biết Thẩm Di là phụ thân của mình, nhưng Phó Tri Ngu vẫn không thể mở miệng gọi phụ thân, vẫn gọi là cữu cữu. Người ngoài không thấy lạ, nhưng trong mắt nàng lại có chút kỳ quái.
“Hoàng huynh.” Nàng kéo tay áo Phó Toại Chi, đôi mắt hạnh long lanh như nai con, “Vừa rồi những đại thần đó… là đang nói về muội sao?” Phó Tri Ngu khẽ thở dài, “Nếu Hoàng huynh thấy khó xử, muội cũng có thể quay về đạo quán.”
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Phó Tri Ngu mạnh dạn ngẩng mặt lên.
Ánh mắt chạm nhau, nàng nhìn thấy sự bất mãn trong đôi mắt phượng lạnh lùng, sau đó môi đau nhói.
Phó Tri Ngu bị hôn đến mức không thở nổi, khóe mắt dâng lên ánh nước long lanh, đưa tay đẩy hắn ra, cổ tay bị siết chặt đến mức đau nhức, cảm nhận rõ ràng sự tức giận của Phó Toại Chi.
Nàng ngắt quãng muốn trốn, Phó Toại Chi cuối cùng cũng buông nàng ra.
“Muội chính là nghĩ như vậy sao?” Đầu ngón tay vuốt ve cánh môi nàng, nhưng Phó Tri Ngu lại cảm thấy có thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống cổ nàng.
“Muội… muội biết Hoàng huynh nhất định không muốn.” Phó Tri Ngu vội vàng giải thích, “Chỉ là ra ngoài cung ở một thời gian, đợi Thái hậu khỏi bệnh rồi quay lại, lời đồn đại chẳng phải sẽ tự biến mất sao?”
Nếu đổi lại là người khác, chủ ý này không cần nàng đề xuất, Phó Toại Chi đã sắp xếp xong rồi.
Nhưng bây giờ người liên quan là Phó Tri Ngu, từ miệng nàng nói ra, lại không còn là ý nghĩa ban đầu nữa.
Hắn không lộ vẻ gì, Phó Tri Ngu rưng rưng nước mắt, không phân biệt được là do nụ hôn vừa rồi, hay là thật sự buồn bã: “Hoàng huynh…”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
“A Ngu.” Trong mắt hắn lại dâng lên vẻ khiến Phó Tri Ngu sợ hãi, “Muội đã hứa với ta điều gì?”