Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:38:44
Lượt xem: 650
Nghe thấy ba chữ “Thẩm tu nghi”, Phó Toại Chi hơi nheo mắt.
Những người bên dưới tranh cãi kịch liệt, không phát hiện ra sự bất mãn của Thiên tử.
Nếu người nhà họ Ngụy còn ở trong triều, chắc chắn sẽ nhắc nhở họ đừng nhắc đến Thẩm tu nghi nữa. Nhưng bây giờ bọn họ đều bị cách chức, không ai khuyên can, chỉ có thể mặc cho họ nói năng hàm hồ.
Tan triều, Thư Ngũ Nương trốn trong góc, nhìn những cung nhân qua lại.
Đợi một tiểu thái giám đi ra, nàng vẫy tay với hắn. Tiểu thái giám suy nghĩ một chút, nhìn xung quanh, không ai chú ý đến hắn, mới thận trọng đi về phía Thư Ngũ Nương.
Thư Ngũ Nương nhét mấy mảnh bạc vụn vào tay tiểu thái giám, hỏi: “Triều hội đã nói gì vậy?”
Tiểu thái giám ước lượng khối lượng, cất vào túi áo bên hông, mới trả lời nàng: “Nói là công chúa xung khắc Thái hậu, muốn đưa công chúa ra khỏi cung thanh tu, cãi nhau kịch liệt lắm.”
“Vậy Bệ hạ có quyết định gì không?” Thư Ngũ Nương truy hỏi.
“Không có.” Tiểu thái giám lắc đầu, “Bệ hạ nói sau này sẽ bàn bạc lại.”
“Vậy… Bệ hạ có dự định gì không?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tiểu thái giám khó xử nói: “Thư nương tử, câu này nô tỳ không thể trả lời được, chuyện trên triều hội vốn không phải là chuyện mà những người làm nô tài như chúng ta có thể dò la, tâm tư của Bệ hạ càng không thể đoán được.”
Thư Ngũ Nương cũng nhận ra mình hỏi quá vội vàng, hắng giọng: “Là ta lắm lời rồi, lần sau triều hội vẫn phải nhờ công công.”
Nhưng tiểu thái giám lại từ chối: “Thư nương tử vẫn nên tìm người khác đi, cung nhân dò la chuyện triều chính mà bị phát hiện là tội c.h.ế.t đấy.”
“Ngươi…!” Thư Ngũ Nương nghiến răng, “Ngươi nói mẫu thân ngươi thân thể không khỏe, thiếu tiền mua thuốc, Thái hậu nương nương coi trọng ngươi mới cho ngươi cơ hội này, bây giờ ngươi hay rồi, tiền bạc đến tay liền muốn rút lui?”
“Thư nương tử nói vậy là sai rồi, nếu không phải vì tiền thuốc thang của mẫu thân, nô tài cũng không dám mạo hiểm. Thư nương tử không biết thủ đoạn của Bệ hạ đâu, năm đó những người ở Đông Cung và Phi Hương Điện…” Tiểu thái giám nhớ lại, rùng mình một cái, “Dù sao cũng chỉ lần này thôi, nể tình tiền bạc của Thư nương tử cứu nguy, nô tài vẫn khuyên nương tử một câu.” Nói xong hắn xoay người bỏ đi, để lại Thư Ngũ Nương tức giận tại chỗ.
Nàng nhạy bén nắm bắt được chuyện mà tiểu thái giám nói.
Phi Hương Điện? Không phải là nơi công chúa ở sao?
Thư Ngũ Nương nghi ngờ, trước tiên quay về tẩm cung của Thái hậu.
Để làm cho chuyện trời có dị tượng thêm thuyết phục, mấy ngày nay người của Thái y viện chạy đôn chạy đáo rất siêng năng. Thuốc bưng lên không phải là phương thuốc chữa bệnh trong miệng thái y, mà chỉ là một số loại thuốc bổ.
Cung nữ sắc thuốc từ sáng đến tối, mùi thuốc đắng nồng nặc, cộng thêm thái y ra ra vào vào, tạo nên một cảnh tượng giả tạo là Thái hậu ốm yếu.
Thư Ngũ Nương vừa bước qua ngưỡng cửa, đã nghe thấy Thái hậu hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-73.html.]
Nàng thuật lại nguyên văn những gì nghe được từ tiểu thái giám cho Thái hậu, không nhịn được than thở: “Sao có thể như vậy chứ, không dễ dàng gì mới tìm được người có thể dò la tin tức.” Nàng lo lắng hỏi: “Nương nương, hắn có thể nói ra chuyện này không?”
Thái hậu cười khẩy một tiếng: “Vậy chẳng phải là tự khai ra mình sao.”
Bà giơ tay gọi nữ quan đến, dặn dò vài câu, nữ quan hiểu ý đáp ứng, lui ra ngoài.
Thư Ngũ Nương vui vẻ, tiến lên vài bước, đỡ lấy tay Thái hậu: “Quả nhiên là Thái hậu nương nương.”
Nhìn gần, nàng phát hiện sắc mặt Thái hậu không được tốt lắm, hơi trắng bệch, môi xám xịt.
Thái hậu xua tay, ra hiệu không cần nàng đỡ.
Thư Ngũ Nương không nghĩ nhiều, cứ tưởng là nghĩ ra cách nào đó mới, để bệnh tình của Thái hậu trông chân thực hơn.
Dù sao, lúc nàng nhìn thấy cũng giật mình.
Thái hậu nhíu mày, đột nhiên che miệng ho khan.
Nữ quan đưa khăn tay tới, ngay khoảnh khắc Thái hậu buông tay, dựa vào bản lĩnh tôi luyện nhiều năm trong cung cấm, nữ quan không hét lên, nhưng sắc mặt cũng không khỏi biến đổi.
Lòng bàn tay dính đầy m.á.u đỏ tươi, kẽ ngón tay cũng dính đầy máu.
Thư Ngũ Nương cuống quýt tay chân: “Nương nương… Nương nương nôn ra m.á.u rồi?!”
Thái hậu không thể trả lời nàng, loạng choạng vài bước, mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Nữ quan liếc nhìn Thư Ngũ Nương, quay sang người kia dặn dò: “Đi mời Thái y, đừng nói nương nương nôn ra máu, chỉ nói thân thể khó chịu là được.”
Thư Ngũ Nương luống cuống tay chân muốn tiến lên giúp đỡ, bị nữ quan khéo léo tránh né.
Nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nữ quan: “Thư nương tử hầu bệnh cho Thái hậu, mấy ngày nay không cần ra ngoài nữa.”
…
Dưới hành lang, Phó Toại Chi không vội vàng quay về xử lý chính sự, đối mặt với Ngự hoa viên được ty cục chăm sóc cẩn thận, ánh mắt của hắn lại rơi vào nơi xa xăm.
Phương Thuỵ kể lại chuyện xảy ra ở tẩm cung của Thái hậu cho hắn nghe.
Sắc mặt Phó Toại Chi không hề gợn sóng, lấy khăn tay lau sạch đầu ngón tay vừa mới chạm vào cành hoa, thản nhiên nói: “Ngươi biết nên dặn dò bọn họ như thế nào rồi đấy.”
Phương Thuỵ liên tục xưng vâng, lại hỏi: “Vậy Thư nương tử nên xử lý như thế nào ạ?”
Tay Phó Toại Chi hơi khựng lại, dường như cũng đang suy nghĩ.