Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 68

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:38
Lượt xem: 718

Phương Thuỵ cũng không dám tự ý vào trong, trong lòng càng thêm nghi hoặc, thử gọi một tiếng, lại gõ cửa, đều không có ai đáp lại.

Thiên tử khi còn ở Đông cung đã không cho phép bọn họ tự ý vào trong khi không có lệnh.

"Có lẽ là bị chính sự làm cho bận rộn, đợi thêm chút nữa?" Phương Thuỵ có chút không chắc chắn, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, trước tiên đi kiểm tra bữa ăn, ánh mắt lướt qua hai bộ bát đũa thìa, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, tùy tiện chỉ vào một tiểu cung nhân, "Ngươi đi mời công chúa đến đây."

Tiểu cung nhân quay người đi, lại bị gọi giật lại.

Phương Thuỵ do dự hồi lâu, vẫn quyết định tự mình chạy đi một chuyến.

Phó Tri Ngu chống cằm, có chút không tình nguyện.

Phương Thuỵ chạy một mạch đến đây, giữa mùa đông cũng không nhịn được thở hổn hển.

Phó Tri Ngu nghe hắn nói xong, không khỏi liên tưởng đến thái độ khác thường của Phó Toại Chi vào buổi chiều.

Phương Thuỵ còn đang định khuyên nàng thêm vài câu, liền thấy sau tấm bình phong một góc váy kéo lê trên mặt đất, vội vàng nghiêng người tránh đi. Hôm nay hắn vậy mà không tốn nhiều lời, đã thuyết phục được công chúa. Nếu không phải ngày ngày đi theo thiên tử, Phương Thuỵ suýt nữa cho rằng quan hệ của bọn họ đã hòa hoãn.

Đúng như Phương Thuỵ đã nói, cửa lớn đóng chặt, không ai đáp lại.

Phó Tri Ngu chậm rãi đẩy cửa ra, cửa sổ hé mở một khe hở để thông gió.

Phương Thuỵ nói bệ hạ buổi chiều hẳn là đang phê duyệt tấu chương, nhưng trong phòng tối om, cũng không thấy dấu vết của nến. Trên bàn đúng là có một quyển tấu chương đang mở, còn lưu lại vài dấu vết màu đỏ.

Phó Toại Chi dựa vào ghế, nhắm chặt hai mắt.

Phó Tri Ngu càng thêm nghi hoặc, nàng đi vào cũng không hề che giấu động tĩnh, sao Phó Toại Chi lại không có phản ứng gì?

Nàng chậm rãi tiến lại gần, nghe thấy tiếng thở hơi gấp gáp của Phó Toại Chi.

Dưới ánh sáng lờ mờ, lông mày hắn nhíu chặt, hàng mi khẽ run, môi trắng bệch, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.

"Hoàng huynh?" Phó Tri Ngu nhỏ giọng gọi một tiếng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Do dự một hồi, trong lòng nàng có một dự cảm không lành, mạnh dạn đưa tay, sờ lên trán hắn.

Nhiệt độ nóng bỏng lan theo đầu ngón tay, Phó Toại Chi trong cơn mê man cảm nhận được ngón tay mát lạnh, làm dịu cơn khó chịu của hắn, theo bản năng nắm lấy bàn tay đang định rút lui.

Phương Thuỵ đang đứng ngoài cửa thấp thỏm chờ đợi, nghe thấy tiếng kinh hô của công chúa, do dự một hồi vẫn quyết định đi vào xem thử, vội vàng bảo cung nhân đi mời Thái y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-68.html.]

Vương Viện phán đến rất nhanh, liếc thấy công chúa ngồi đó bình an vô sự, không khỏi hỏi: "Là công chúa chỗ nào không khỏe sao?"

Phó Tri Ngu đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không phải ta!"

Phó Toại Chi đang sốt cao vẫn không quên nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, cuối cùng vẫn là Phương Thuỵ lấy khăn tay nhúng nước lạnh đến thay thế, mới khiến tay nàng tạm thời được giải thoát.

Trong tẩm điện vào giờ Tý vẫn sáng đèn.

Phó Toại Chi từ từ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Hắn mơ hồ nhớ đã nghe thấy giọng nói của Phó Tri Ngu, nhưng mở mắt ra lại không thấy bóng dáng nàng đâu, ngược lại là Phương Thuỵ đang hầu bên cạnh.

Thấy thiên tử tỉnh lại, Phương Thuỵ vội vàng bưng nước tiến lên.

Không cần thiên tử mở miệng, hắn đã biết ý trả lời: "Đã qua giờ Tý rồi, công chúa đang nghỉ ngơi ở gian ngoài."

Thấy ánh mắt thiên tử lộ vẻ không vui, Phương Thuỵ an ủi: "Nô tài cũng không dám tự ý xông vào, may mà là công chúa phát hiện ra người không khỏe." Hắn đảo mắt, hỏi: "Hay là... Nô tài bảo người bê giường công chúa đang nằm vào trong?"

"Không cần, ban đêm ho sẽ làm nàng tỉnh giấc." Giọng Phó Toại Chi nhàn nhạt, "Thái y nói sao?"

"Vương đại nhân nói người bị cảm lạnh do ban ngày đứng gió, thân thể bệ hạ vốn khỏe mạnh, ngày thường cũng không đau ốm gì, cho nên mới đột nhiên phát tác nhanh như vậy, nghỉ ngơi hai ngày đợi sốt qua đi là được."

Phương Thuỵ thành thật bẩm báo, hắn cũng biết thân thể thiên tử luôn rất tốt, nhưng đứng gió lâu như vậy, cũng không chịu nghe lời vào trong tránh gió. Điều hắn không hiểu chính là tại sao thiên tử lại làm như vậy, nếu muốn đợi công chúa, hoàn toàn có thể vào trong nhà đợi, sai cung nhân đi bẩm báo là được.

Phó Toại Chi đưa tay định cầm chén sứ, vừa động mới phát hiện trong tay đang nắm một chiếc khăn tay.

"Cái này..." Phương Thuỵ lộ vẻ khó xử, "Cái này là... Lúc người hôn mê cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y công chúa không buông, nô tài chỉ có thể..."

Chưa nói hết câu, thiên tử đã xuống giường, Phương Thuỵ còn chưa kịp tiến lên đỡ, đã bị bỏ lại phía sau. Phó Toại Chi bước đi vững vàng, hoàn toàn không giống người đang bị bệnh.

Tiểu cô nương ngủ say sưa, tóc mai che khuất nửa khuôn mặt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Phương Thuỵ nhỏ giọng giải thích: "Công chúa buổi tối chăm sóc người cũng không dễ dàng..."

Phó Toại Chi vừa nghe đã biết là đang nói đỡ cho nàng. Một góc sách lộ ra bên ngoài, Phó Toại Chi tiến lên rút cuốn sách nàng đang đè lên mặt ra, khuôn mặt trắng nõn in hằn một vệt đỏ.

Phương Thuỵ ấp úng, chứng cứ rõ ràng, im lặng không nói.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Tri Ngu quên mất tối qua mình ngủ lúc nào, cung nhân đang sắc thuốc bên ngoài, tiếng lò lửa sôi ùng ục, đặc biệt dễ ru ngủ.

Loading...