Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:36
Lượt xem: 714

Trong nháy mắt, hắn không hiểu sao lại cảm thấy nàng có năm sáu phần giống thiên tử, đều giống nhau ở chỗ thích ép buộc người khác.

Cung nữ hầu bên ngoài lại lặng lẽ rời đi.

"Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, tóm lại phải để người khác cho rằng người xung khắc với Thái hậu trong thiên tượng là ta."

Thuộc quan nuốt nước bọt, biện minh cho mình: "Chuyện này... Vi thần e là khó mà làm được..."

"Mười lăm năm trước ngươi có thể làm được, tại sao bây giờ lại không thể?" Phó Tri Ngu hỏi ngược lại.

Thuộc quan lau mồ hôi trên trán, đầu óc rối bời.

Lúc đó Thái hậu còn là Hoàng hậu, chủ trung cung quyền lực to lớn, Tiên đế lại vô điều kiện dựa dẫm vào Khâm Thiên Giám, Thẩm Tu Nguyên lại không có gia thế để dựa vào, xử lý chuyện này không tốn chút sức nào. Thiên tử bây giờ trong tối ngoài sáng đã cắt giảm rất nhiều quyền lực của Khâm Thiên Giám, Thái hậu cũng không còn như xưa, chỉ riêng việc để lời tiên tri từ thiên tượng có thể lan truyền giữa các triều thần đã phải tốn rất nhiều công sức.

Hắn do dự nói: "Vi thần chỉ có thể cố gắng hết sức... Về phía Thái hậu, vi thần không dám đảm bảo sẽ như thế nào."

Hương cháy hết, cửa phối điện được đẩy ra, lần đầu tiên hắn hận không thể lao đầu vào cơn gió lạnh bên ngoài, vội vã rời đi.

Phó Tri Ngu uống hết chén trà, mới chậm rãi bước ra ngoài.

Trong gió thoang thoảng mùi hương, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng màu đen ở cuối hành lang.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không biết hắn đã đứng đó bao lâu, trên vai còn dính tuyết chưa tan, cả người giống như được tạc từ ngọc.

Phó Tri Ngu nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi Phó Toại Chi quay đầu lại, gọi một tiếng "A Ngu", nàng mới hoàn hồn.

Áo khoác lông chồn nhanh chóng được khoác lên vai nàng.

"Ta vừa mới từ trong phối điện ra ngoài, tay vẫn còn ấm." Phó Tri Ngu nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay lạnh toát, nàng nghi hoặc nhìn Phó Toại Chi, trên hàng mi dính vài bông tuyết nhỏ, đang từ từ tan thành những giọt nước li ti.

"Hoàng huynh." Nàng chớp chớp mắt, "Nếu như mọi người biết ta và huynh... Hoàng huynh sẽ làm sao?"

Phó Toại Chi đang cài áo khoác cho nàng khựng lại, giọng nói ôn hòa: "Bọn họ sẽ không biết."

Ánh mắt hắn rất trong trẻo, không hề giống người bị gió thổi hỏng đầu óc.

Phó Tri Ngu kéo tay áo hắn, cong cong đôi mắt hạnh: "Sao hoàng huynh lại đứng ở đây, mặc mỏng manh như vậy không sợ bị cảm lạnh sao?"

Phó Toại Chi liếc nàng một cái, nắm lấy tay nàng.

Tiểu cô nương nhíu mày: "Lạnh quá, hoàng huynh không định để ta ủ ấm tay cho huynh đấy chứ." Nói rồi nhét lò sưởi tay vào lòng bàn tay hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-67.html.]

Nhiệt độ của lò sưởi tay khiến lòng bàn tay dần ấm lên, Phó Toại Chi như có như không hỏi chuyện vừa rồi: "Tên ở Khâm Thiên Giám đó đã nói gì?"

"Hắn sợ đến c.h.ế.t khiếp, nói năng lộn xộn." Phó Tri Ngu thở dài, "Hắn nói chuyện với hoàng huynh cũng như vậy sao?"

Phó Toại Chi khẽ cười, không trả lời.

Phó Tri Ngu chủ động trò chuyện vài câu, Phó Toại Chi chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, có chút không tập trung, trở về điện cũng một mình đi vào thư phòng.

Nàng có chút ngạc nhiên, nhưng thấy tiểu thái giám vẫn như thường lệ bê tấu chương vào, liền cho rằng hắn có việc gấp cần xử lý.

Hà Nguyệt rót trà, nhỏ giọng than thở với Phó Tri Ngu: "Các tú nữ khác đều về nhà rồi, vị Thư nương tử kia lại vẫn ở trong cung cấm, lúc nãy đi lấy đồ còn nhìn thấy nàng ta."

Nếu nàng ấy không nhắc đến, Phó Tri Ngu đã quên mất Thư nương tử là ai. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Thư Ngũ Nương yếu đuối trước cửa Quỳnh Phương Điện, đêm hôm đó nàng trốn sau bức tường giả sơn, không nhìn thấy tình hình lúc đó, chỉ dựa vào âm thanh thì thật sự không thể tưởng tượng ra bộ dạng khẳng định chắc chắn của Thư Ngũ Nương.

"Thư nương tử và Thái hậu rất thân thiết." Hà Nguyệt và người của Nội Đình Ty chơi thân, nghe được không ít tin tức, "Không biết đã nhanh chóng xây dựng mối quan hệ với người nào, nô tỳ cũng chưa từng nghe nói có người họ Thư nào đến gặp Thái hậu, nàng ta thật sự là..."

Phó Tri Ngu liếc mắt, Hà Nguyệt im bặt, chuyển sang nói chuyện khác.

Lúc Phó Tri Ngu nghỉ ngơi trên giường nhỏ, mới nhớ ra lò sưởi tay vẫn còn ở chỗ Phó Toại Chi.

Nàng đang định bảo Hà Nguyệt đi lấy lại, lời đến bên miệng, lại cảm thấy đến bữa tối rồi lấy cũng không muộn. Trong phòng rất ấm áp, cũng không thiếu cái lò sưởi tay này.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa mai thanh đạm.

Phó Tri Ngu nhìn theo hướng mùi hương, một cành hoa mai đang được cắm trong chiếc bình hoa mảnh mai thon dài, nở rộ xinh đẹp.

Nhìn chằm chằm cành hoa mai trên bàn hồi lâu, Phó Tri Ngu cũng không nhớ ra rốt cuộc là từ lúc nào lại có thêm cành hoa này.

Hà Nguyệt nhìn theo ánh mắt của nàng, cười nói: "Cành hoa mai thật đẹp."

"Không phải ngươi cắm sao?"

Hà Nguyệt không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy, thành thật trả lời: "Nô tỳ không biết cắm hoa, Tập Mai Lộ giỏi, cắm hoa thì nô tỳ không biết gì cả."

Phó Tri Ngu uống một ngụm trà, không nghĩ đến chuyện này nữa.

Có lẽ là vì hôm nay nàng đã nói rất nhiều với thuộc quan Khâm Thiên Giám, cho nên nhìn cái gì cũng phải suy nghĩ thêm vài lần.

Vừa mới qua Đông chí, trời tối cũng coi như là sớm.

Phương Thuỵ đứng đợi ở cửa đến giờ cơm tối, cũng không đợi được thiên tử triệu kiến. Các cung nhân chuẩn bị bữa ăn đều lộ vẻ khó xử, nhìn Phương Thuỵ như cầu cứu.

Loading...