Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 65

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:33
Lượt xem: 712

"Ngươi là đang quan sát thiên tượng, hay là đang bói toán?" Thiên tử thản nhiên nói.

Viên quan phụ trách cứng họng, ấp úng giải thích, cố gắng chứng minh Khâm Thiên Giám trước kia được Tiên đế trọng dụng ra sao, cuối cùng chỉ bị Phó Toại Chi mất kiên nhẫn sai người bịt miệng lôi ra ngoài.

Phó Toại Chi không tin những thứ này, hắn biết có người đứng sau giật dây, nhưng những lão thần còn sót lại từ thời Tiên đế lại rất tin vào lời phán đoán của Khâm Thiên Giám. Cho dù Ngụy gia đã thất thế, nhưng nếu không có Trung Cung, Thái hậu vẫn là Thái hậu.

...

Tuyết rơi lất phất ngoài cửa sổ, Phó Tri Ngu ngồi trên chiếc giường nhỏ.

Khi Hà Nguyệt vội vã bước vào, nàng đang cầm một quân cờ, cau mày suy nghĩ trước bàn cờ. Quân cờ dưới ánh nắng mặt trời ánh lên màu sắc long lanh, khiến Hà Nguyệt lóa mắt, suýt chút nữa không phân biệt được đâu là ngón tay, đâu là quân cờ, cả hai đều giống như được làm từ ngọc vậy.

Phó Tri Ngu chăm chú nhìn bàn cờ đến mức xuất thần, Hà Nguyệt gọi vài tiếng nàng mới hoàn hồn.

"Sao vậy?" Phó Tri Ngu thuận miệng hỏi.

Vẻ mặt lơ đãng của nàng dần trở nên nghiêm trọng theo những gì Hà Nguyệt kể.

Người ngoài không biết mỹ nhân kia là ai, nhưng Hà Nguyệt biết đó là nàng.

Lời nói của Khâm Thiên Giám, cùng với việc các đại thần nhìn thấy bóng dáng váy áo thoáng qua ở Thái Cực Điện hôm đó, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến việc Thiên tử đang giấu mỹ nhân.

Trong cung có rất nhiều mỹ nhân đủ mọi hình dạng, nhưng đến nay hậu cung của Thiên tử vẫn trống rỗng. Lý do Thiên tử không muốn để lộ dung mạo của mỹ nhân kia, có lẽ là vì xuất thân của nàng bình thường, thậm chí có thể chỉ là một cung nữ trong cung, được Thiên tử để mắt tới vì dung mạo xinh đẹp.

Tất cả đều là suy đoán, không ai nhìn thấy nàng, chỉ có thể nghĩ rằng, với tính cách của Thiên tử, người có thể ngủ lại Thái Cực Điện chắc chắn là người được hắn sủng ái.

Tóm lại, họ chỉ muốn biết, với tính cách của Thiên tử, liệu hắn có vì chuyện này mà đối đầu với Thái hậu, thậm chí giận chó đánh mèo với thuộc hạ của Khâm Thiên Giám, hay là sẽ nhẫn tâm từ bỏ mỹ nhân kia mà đưa nàng đi?

"... Ta cũng nghĩ vậy." Lư Tam Lang nhận lấy bát mì, mì vừa mới ra lò còn nóng hổi, hắn thổi một lúc mới ăn được, "Triệu huynh, sao huynh không ăn?"

Triệu Như Chương cầm đũa lên, tay kia từ từ miết dọc theo thành bát: "Những lời này, tốt nhất đừng nên nói nữa."

"Ta biết, chẳng phải đám người ở Ngự Sử Đài đang cố gắng bám víu vào chuyện này sao?" Lư Tam Lang không để tâm, đã lâu rồi hắn không gặp Triệu Như Chương, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, nhất là khi nghe nói Triệu Như Chương rất được Thiên tử coi trọng, hơn nữa Ngự Sử Đài phần lớn tự xưng là thanh lưu, từ trên xuống dưới đều rất coi trọng việc tránh hiềm nghi, hắn cũng không dám tùy tiện đến cửa làm phiền. Hôm nay nếu không phải tình cờ gặp nhau trên đường, cũng sẽ không có duyên ngồi ăn mì ở quán ven đường như thế này.

"Không phải vậy." Triệu Như Chương vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, "Năm đó, mẫu thân của Vĩnh Gia công chúa cũng vì Khâm Thiên Giám mà bị đưa đến đạo quán thanh tu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-65.html.]

Lư Tam Lang sững sờ, nuốt mì xuống, nói: "Chuyện này... có liên quan gì đến công chúa?"

Triệu Như Chương bất đắc dĩ thở dài: "Thượng cấp của ngươi, Thẩm Di Thẩm đại nhân, chính là cữu cữu của nàng."

Lư Tam Lang ngớ người.

Hèn gì Triệu Như Chương bảo hắn đừng nói nữa, nếu hắn lỡ miệng nói gì đó không nên nói trước mặt Thẩm Di, sau này chắc chắn sẽ bị Thẩm Di giày vò đến chết. Tuy rằng Thẩm Di trông không giống người như vậy...

Lư Tam Lang uống cạn nước dùng, Triệu Như Chương đối diện cũng vừa ăn xong miếng mì cuối cùng.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tuyết chưa được dọn sạch b.ắ.n lên giày của Lư Tam Lang, hắn cúi đầu lau giày, không nhìn thấy bóng người vừa thúc ngựa phóng qua, đương nhiên cũng không biết tại sao Trương Thế Hành lại vội vã quay về cung vào lúc này.

...

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Sau khi đuổi mấy vị đại thần khó ưa đi, Phó Toại Chi day day mi tâm, mở tấu chương còn đang xem dở ra.

Nghe thấy tiếng cửa điện mở, hắn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."

Hắn nghe thấy tiếng chuông bạc trên tóc nữ tử vang lên leng keng, tay cầm bút khựng lại, trên giấy xuất hiện một vệt mực đỏ.

Phó Tri Ngu nhìn xuống cổ tay mình, giọng nói lộ rõ vẻ không vui: "Hoàng huynh mau buông tay ra, ta sẽ cút ngay."

Phó Toại Chi thản nhiên kéo nàng vào, tiện tay đóng cửa lại, hít lấy mùi hương hoa tuyết tùng thoang thoảng trên tóc nàng.

"Là ta không đúng, ta tưởng là người khác."

Hắn bế Phó Tri Ngu lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, cúi đầu kiểm tra xem hài thêu của nàng có bị ướt sương tuyết hay không.

Phó Tri Ngu ngăn hắn lại, ngược lại nắm lấy tay hắn. Phó Toại Chi hơi ngạc nhiên vì nàng đột nhiên chủ động, nhưng vẫn thản nhiên để nàng nắm tay.

"Hoàng huynh, ta... ta nghe được một số tin đồn..." Đôi mắt hạnh long lanh của nàng gần ngay trước mắt, nhưng lúc này lại ngừng lời, im lặng nhìn hắn.

Hắn khẽ cười: "Là tin đồn gì?"

Phó Tri Ngu không hài lòng với việc hắn không nói rõ ràng, nàng chỉ muốn dẫn dắt câu chuyện, xem phản ứng của Phó Toại Chi thế nào, kết quả hắn lại không có phản ứng gì.

Loading...