Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:31
Lượt xem: 811

Thái hậu lúc này nổi cơn thịnh nộ, vì bệnh cũ mà khó thở, đau đớn ôm lấy ngực. Nha hoàn bên cạnh hoảng hốt hô lớn: 'Truyền thái y! Thái hậu phát bệnh rồi!'

Cả đám người hỗn loạn đưa Thái hậu hồi cung.

Phó Tri Ngu thở phào, nhưng trong lòng vẫn lo âu: 'Lần này coi như thoát, lần sau thì sao? Chỉ cần còn vướng vào mối quan hệ không thể để người khác biết này, những chuyện tương tự sẽ còn tiếp diễn...'

Thiên tử nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn nghĩ tới chuyện vừa rồi?”

Nàng khẽ gật đầu, đôi mắt hoang mang. Bất chợt cằm nàng bị hắn nâng lên, hắn cúi sát, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng: “Vì sao lại cắn ta?”

Nàng bối rối quay mặt: “Cái… cái gì?” Giọng càng lúc càng nhỏ: “Còn không phải tại huynh trước đó...”

“Đa tạ hoàng huynh...” Nàng lí nhí, mặt đỏ bừng.

Hắn mỉm cười, trầm giọng: “Đa tạ như vậy, thật không có thành ý.”

Nàng ngẩng đầu, vừa định phản ứng, đã bị hắn ghé sát. Ngón tay hắn vuốt qua gáy nàng, tựa hồ khẽ thúc giục điều gì.

Nàng hiểu ý, nhẫn nhịn xấu hổ, khẽ nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

Ý định qua loa của nàng lại không được hắn cho phép. Bàn tay hắn giữ chặt sau gáy, cúi đầu chiếm trọn nụ hôn ấy.

Phía sau lưng nàng áp sát vào giả sơn, chẳng dám giãy giụa. Nàng e rằng bọn cung nhân chưa rời hết, chỉ sợ kinh động phát ra thanh âm lớn lại dẫn người quay về.

Hắn không chỉ dừng ở một nụ hôn, như thể cố ý muốn báo thù việc nàng cắn đau tay hắn khi nãy. Nàng bị hôn đến mê mẩn, hơi thở hỗn loạn, đầu óc quay cuồng.

Sau một hồi triền miên, tiểu cô nương khẽ lùi lại, môi anh đào khẽ sưng đỏ, ánh lệ mờ trong đôi mắt, đuôi mắt nhuộm sắc hồng, dung nhan tựa hoa đào dưới sương mai, yếu đuối khiến người thương xót.

“Như này mới phải.”

Má nàng nóng rực, muốn lườm chàng một cái, nhưng dáng vẻ bối rối, tóc mai rối loạn, ánh mắt long lanh đẫm lệ, quả thực chẳng còn chút uy nghiêm nào.

"Phương Thụy đã thu xếp mọi việc ngày hôm nay. Cứ nói nàng thân thể không khoẻ, sớm rời khỏi yến tiệc. Bên Thái y viện cũng đã có bệnh án chuẩn bị sẵn."

Nàng khẽ gật đầu, ghi nhớ lời dặn dò của hắn.

Sau một hồi náo loạn, cung nhân tại Cung Diên Thọ đều đã nghe tin Thái hậu tái phát bệnh cũ. Chúng nhân vội vàng đến thăm hỏi, song trong lòng lại âm thầm hiếu kỳ về mỹ nhân thần bí bên cạnh Hoàng thượng.

Chỉ tiếc Hoàng thượng quay về một mình, chẳng hề nhắc đến việc vừa qua. Chúng nhân cũng tự biết điều, chẳng dám hỏi nhiều, lấy cớ Thái hậu không khỏe mà tan tiệc.

Canh ba hôm ấy, sau khi an bài Thái hậu, Thư Ngũ Nương trở về phòng, mệt mỏi không thôi, ngã đầu lên gối liền thiếp đi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Những việc hôm nay tựa hồ quá mức ly kỳ, khiến lòng nàng ta vẫn chưa thể an yên. Trong mộng, nàng ta lại thấy chính mình đứng trước cửa điện Phi Hương, ánh mắt lạnh lùng của một nam tử xuyên thấu màn đêm, nhìn thẳng vào nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-64.html.]

Lòng nàng ta bất giác rùng mình. Trong ánh mắt ấy, nàng ta nhận ra một sự quen thuộc. Dần dần, hình bóng ấy hiện rõ trong ký ức – ánh nhìn lạnh lẽo tại giả sơn kia và ánh mắt trong điện hôm ấy, là cùng một người.

Nàng ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đẫm áo.

Sáng hôm sau, các tú nữ đều bận bịu thu xếp hành lý, chuẩn bị rời cung. Ánh mắt họ nhìn nàng ta có chút khác lạ, nhưng không ai mở lời trước, chỉ khiến không khí thêm phần kỳ quặc.

Nàng ta âm thầm gói ghém đồ đạc, chờ lúc họ không chú ý, lén đi về phía cung của Thái hậu.

Người hầu bước vào bẩm báo, nàng ta đứng ngoài, thân hình tiều tụy, trong lòng nghĩ mãi về ánh mắt hôm qua, càng nghĩ càng sợ hãi.

Thái hậu nghe báo, hơi nhíu mày: “Nàng đến làm gì?”

Người hầu định từ chối, nhưng Thái hậu lại phất tay: “Thôi, để nàng vào.”

Lúc ấy, trong phòng, nàng đang chìm trong giấc mộng, mơ màng cảm giác có người nhẹ hôn lên má và cổ.

Nàng mơ hồ cựa mình, muốn đẩy gương mặt của hắn ra.

Tối qua, hắn nhất quyết đòi ta hoàn thành lễ tạ, lưu lại điện Phi Hương không chịu rời. Sáng sớm, hắn lại đến quấy rầy giấc mộng đẹp của nàng.

Thấy nàng thật sự sắp nổi giận, hắn mới chịu dừng, không trêu ghẹo nữa.

Ngoài điện, bước chân dồn dập vang lên, Phương Thụy chẳng màng Hoàng thượng đã tỉnh hay chưa, vội vàng bước vào bẩm báo.

Nàng vội đẩy hắn ra, khẽ nói: “Huynh mau đi xử lý chính sự đi.”

Hắn không nỡ rời, đành đứng dậy, khoác y bào, ra hiệu Phương Thụy bước lên.

Phương Thụy chần chừ một lát, rốt cuộc cũng bẩm tấu sự tình.

Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo, đôi chút sát khí thoáng qua, nhưng chỉ chốc lát lại trở về vẻ ung dung thường thấy.

Khâm Thiên Giám vốn rất được trọng dụng dưới thời Tiên đế, nhưng từ khi Đông Cung nắm quyền, địa vị của nó đã bị suy yếu dần.

Đến khi Phó Toại Chi lên ngôi, ngoài việc quan sát thiên tượng và tính toán lịch pháp thông thường, Khâm Thiên Giám gần như không còn chút tiếng nói nào.

"Tinh tú có biến động khác thường, ám chỉ sẽ có nữ nhân gây rối loạn triều cương." Một viên quan phụ trách quả quyết nói, "Theo những gì quan sát được từ thiên tượng, người này xuất thân từ bên cạnh Bệ hạ, bản thân mang vận xui, cũng dễ xung khắc với Thái hậu nương nương."

Phó Toại Chi lười biếng nhướng mày: "Xung khắc thế nào?"

"Nghe nói gần đây Bệ hạ có được một mỹ nhân mới... Vi thần mạo muội muốn xem thử vị nương tử này có phải là người xung khắc với Thái hậu nương nương hay không."

Loading...