Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:30
Lượt xem: 835

"Ngươi nhìn thấy công chúa đi về phía này, liền kết luận là tư thông với người khác?" Phương Thuỵ lạnh lùng nói, "Xem ra Thư nương tử kinh nghiệm phong phú, nếu không sao có thể nhanh chóng khẳng định như vậy?"

Thư Ngũ Nương có miệng mà không thể nói.

Thiên tử lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Hay là ngươi qua đây xem thử, công chúa có ở đây không?"

Thư Ngũ Nương không dám tiến lên, đang do dự thì cung nữ vừa rồi lặng lẽ tiến đến gần, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được, nhắc nhở: "Thư nương tử, Thái hậu nương nương sắp tới rồi."

Thư Ngũ Nương giật mình, nhận ra nàng ta là người do Thái hậu cài vào, như nuốt được viên thuốc an thần.

Phương Thuỵ liếc thấy bóng người đang chậm rãi tiến đến, khẽ ho hai tiếng, ra hiệu cho hoàng đế nhìn sang.

Nhìn thấy là Thái hậu, sắc mặt Phó Toại Chi hơi trầm xuống.

Phó Tri Ngu không nhìn thấy động tĩnh bên ngoài, lưng dựa vào vách giả sơn, chỉ có thể đoán xem đã xảy ra chuyện gì.

Nàng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt sa sầm của Phó Toại Chi, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Thư Ngũ Nương lập tức tìm được chỗ dựa, vội vàng tiến lên đỡ lấy tay Thái hậu.

Nữ quan bên cạnh Thái hậu bước nhanh tới trước, nói: "Đêm nay là Đông chí, Thái hậu nương nương thấy khỏe hơn một chút nên ra ngoài tản bộ, liền nghe nói chuyện này. Nương nương xưa nay không cho phép chuyện làm ô uế cung quy xảy ra, chi bằng nhân lúc nương nương đang ở đây, nói rõ mọi chuyện, tránh cho thanh danh của công chúa bị oan uổng."

Nàng ta và Thư Ngũ Nương một người nói trước một người nói sau, lòng Phó Tri Ngu dần dần chìm xuống đáy vực.

"Hoàng huynh..." Nàng nhỏ giọng như muỗi kêu, bất an gọi.

Nếu bị phát hiện, nàng còn thanh danh gì nữa?

"'Dạo gần đây lại nghe được vài chuyện thú vị.' Thái hậu khẽ đẩy Thư Ngũ Nương lên trước, ôn hòa nói: 'Ngũ Nương, đem cảnh tượng mấy ngày trước ngươi thấy được, thuật lại nguyên vẹn cho mọi người nghe thử.'

Ngũ Nương cúi đầu, giọng mang theo run rẩy: 'Mấy ngày trước thần nữ đi ngang qua Phi Hương điện, tận mắt thấy công chúa nàng… nàng cùng một nam tử có hành động thân mật, tại hành lang ôm ấp, không chút kiêng dè trước mắt người ngoài...”

Phó Toại Chi cười lạnh: “Vậy ngươi nói thử xem, nam tử đó có diện mạo thế nào?”

Ngũ Nương lắp bắp: “Hắn đưa lưng về phía cửa, thần nữ chỉ thấy được bóng dáng, hơn nữa thần nữ lúc ấy quá sợ hãi, không dám nán lại, chỉ thoáng nhìn rồi rời đi... Nhưng thần nữ nguyện thề, lời nói đều là thật, nếu có nửa lời giả dối, trời tru đất diệt!”

Phó Toại Chi thản nhiên, không mảy may bận tâm: “Miệng nói không có chứng cứ!”

Hắn lạnh lùng bác bỏ lời của Ngũ Nương.

Ngũ Nương còn định mở miệng biện bạch, nhưng bắt gặp ánh mắt lãnh lệ của thiên tử, nàng hoảng sợ run rẩy. Vốn dĩ nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, bị thái hậu ép đến đường cùng, trong phút nhất thời hành động liều lĩnh, hiện giờ lại chẳng nghĩ ra cách đối phó nào khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-63.html.]

Thái hậu nhíu mày, có chút bất mãn: “Ngũ Nương thấy rõ ràng, ngươi lại cố tình bao che cho cái đứa nghiệt chủng kia. Nàng chẳng phải ruột thịt của ngươi, rốt cuộc đã cho ngươi uống thứ mê hồn dược gì? Ta thấy loại người này giữ lại cũng chỉ là tai họa!”

“Kẻ nào là tai họa, còn chưa chắc đâu.” Ánh mắt Phó Toại Chi lướt qua gương mặt của Thư Ngũ Nương, ngụ ý sâu xa.

Thư Ngũ Nương sợ hãi lui lại, dáng vẻ yếu ớt tựa hồ chỉ cần một lời nặng nề cũng có thể khiến nàng khóc.

“Thư Ngũ Nương cũng là có lòng tốt, sao lại dọa nàng như vậy?' Thái hậu lên tiếng.

Phó Toại Chi cười nhạt: “Hiểu lầm thôi, không phải cố ý dọa nàng ta. Chỉ là ái nhân của trẫm ở bên cạnh, nàng nhát gan, không dám kinh động.”

Thái hậu sắc mặt khẽ biến: “Ngươi đang nói gì?”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Thái hậu không tin sao?” Hắn nhếch môi cười nhạt, lộ rõ vẻ trào phúng.

Phó Tri Ngu đang ngồi lo lắng, bỗng bị hắn nắm lấy tay. Một chiếc áo choàng lớn phủ xuống, che kín nàng từ đầu đến chân, chỉ để lộ ngón tay trắng như sương tuyết, nắm chặt lấy vạt áo hắn.

Nàng giật mình hoảng hốt, không hiểu hắn định làm gì trước mặt bao nhiêu người.

Thiên tử đột nhiên từ phía sau giả sơn bế ra một nữ tử, thân thể bị áo choàng che khuất, không ai nhận ra dung mạo.

Dưới ánh đèn, ngay cả Thái hậu cũng không nhận ra nàng là ai.

Ngũ Nương lúc này sắc mặt tái nhợt, bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu có phải mình đã nhìn nhầm.

Phó Toại Chi không chút bận lòng ánh nhìn của Thái hậu, bình thản nói: “Là mỹ nhân mới được trẫm sủng ái.”

Ngũ Nương toàn thân run rẩy, không ngăn được bản thân.

Thái hậu thở dài ngao ngán, lệnh cung nhân đưa Thư Ngũ Nương lui xuống.

Trong lúc ấy, hắn ngầm nắm tay Phó Tri Ngu, nhẹ nhàng vỗ về. Nàng đỏ bừng mặt, nhưng không cách nào tránh né, đành im lặng chịu đựng.

Hành động lén lút của hắn không ai hay biết, nhưng càng ngày càng táo bạo. Ngón tay hắn khẽ lướt qua đôi môi nàng, ánh mắt ngắm nhìn nơi khóe mắt vương lệ, lộ rõ vẻ trêu đùa.

Phó Tri Ngu cắn mạnh lên ngón tay hắn, khiến Phó Toại Chi nhíu mày, phát ra một tiếng rên khe khẽ, cuối cùng mới chịu buông tha.

Cảnh tượng mờ ám ấy khiến không khí xung quanh càng thêm khó xử.

Ngón tay hắn lướt qua lòng bàn tay nàng, viết lên hai chữ: 'Chớ động.'

Phó Tri Ngu âm thầm nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: 'Huynh mới là kẻ động trước!'

Loading...