Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:26
Lượt xem: 806

Triệu Như Chương gật đầu, giải thích: "Là phò mã mời hạ thần đến."

Phó Tri Ngu hiểu rõ.

Triệu Như Chương tiền đồ rộng mở, ngay cả Phó Toại Chi cũng từng nhắc đến tên hắn hai lần, bị người ta lôi kéo cũng là chuyện đương nhiên.

"Công chúa sẽ không cho rằng..." Triệu Như Chương muốn nói lại thôi.

Phó Tri Ngu sững sờ, một lúc sau mới hiểu ra Triệu Như Chương đang ám chỉ điều gì, vội vàng xua tay: "Không có không có, ta tin Triệu đại nhân cũng không phải loại người đó."

Biểu cảm tự nhiên của nàng rất sinh động, bông tuyết rơi trên hàng mi đen nhánh, phủ lên một lớp ánh sáng lấp lánh.

Triệu Như Chương quay mặt đi, không dám nhìn nữa, chào hỏi vài câu rồi rời khỏi đó.

Lò sưởi tay vẫn còn ấm, Phó Tri Ngu không muốn quay lại đình ngồi, lại nghĩ thời gian cho nàng vui chơi không nhiều, không nhịn được chọn một con đường nhỏ đi vào trong.

Lúc đầu chỉ định đi dạo một chút, đến khi cảm thấy bắp chân mỏi nhừ, nàng mới phát hiện mình đã quên đường về. Phủ đệ được xây dựng theo kiểu vườn lâm viên Giang Nam, đường nhỏ quanh co, cảnh sắc thay đổi theo từng bước chân, Phó Tri Ngu chỉ từng đọc miêu tả trong sách, chưa từng nghĩ đến sẽ thật sự bị lạc đường.

Hơn nữa xung quanh không có nha hoàn tiểu tư nào đi qua, Phó Tri Ngu hối hận sao mình không mang theo nha hoàn.

Vừa nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ phái người đi tìm, vừa thử tự mình tìm đường.

Dù sao diện tích phủ đệ cũng có hạn, đã có thể đi đến đây, chắc chắn cũng có thể vòng về.

Phó Tri Ngu đá đá viên sỏi dưới chân, chậm rãi bước đi, nghĩ nếu Phó Toại Chi ở đây, chắc chắn sẽ lập tức sai người đi tìm nàng.

Khi đi ngang qua một rừng trúc, mơ hồ nghe thấy tiếng động kỳ lạ, hình như là một nam một nữ đang ở đó.

Nàng dừng bước, nghe rõ tiếng nói chuyện của bọn họ, Phó Tri Ngu không khỏi đỏ mặt - nàng vậy mà lại bắt gặp nam nữ tư tình!

Có rừng trúc rậm rạp che chắn, bọn họ không chú ý đến có người ngoài quấy rầy, vô cùng nhập tâm. Âm thanh chói tai liên tiếp vang lên, Phó Tri Ngu rối bời, nhìn xung quanh.

Vị trí của đôi nam nữ kia đối với nàng vô cùng xấu hổ, ngoài quay lại đường cũ, chỉ còn một con đường khác có thể đi, hơn nữa sẽ bị bọn họ nhìn thấy.

Nàng suy nghĩ rồi quyết định quay lại đường cũ, bước chân vội vàng, giẫm lên cành khô lá rụng, trong tiếng rên rỉ càng thêm rõ ràng.

"Ai ở đó!"

Chuyện tốt bị phá đám, nàng nghe thấy tiếng tiểu cô nương hoảng hốt mặc quần áo và tiếng chất vấn của người nam nhân.

Phó Tri Ngu còn sợ hãi hơn cả bọn họ, bên cạnh nàng chẳng có lấy một người, nếu bị phát hiện thì chẳng phải là...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-61.html.]

Một viên đá vụn bị b.ắ.n vào đống lá rụng, làm kinh động lũ chim chóc giữa đám cỏ, chúng vỗ cánh bay lên không trung.

"... Chỉ là chim thôi."

Hai người dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng bị dọa như vậy, họ cũng không dám ở lại đây nữa, vội vàng mặc quần áo rồi men theo con đường nhỏ rời đi.

Phó Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Triệu Như Chương đang đứng cách đó không xa.

"Triệu đại nhân?" Nàng hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, "Sao ngài lại ở đây?"

"Ta..." Triệu Như Chương do dự, "Vừa rồi ta dạo chơi thì nghe thấy có người ở đây... Vừa nhớ ra công chúa hình như đi về hướng này nên mới tìm đến, không ngờ vẫn chậm một bước, để công chúa bắt gặp cảnh này."

"Không có gì đâu, may mà ngài đến kịp." Phó Tri Ngu thở nhẹ một hơi, làn hơi nước trắng xóa làm mờ đi gương mặt nàng, "Ta bị lạc đường, mới đi loanh quanh đến đây."

"Nếu vậy, để ta đưa công chúa về." Triệu Như Chương nghiêng người, nhường đường cho nàng, "Công chúa vừa giúp ta giải vây, cũng là trùng hợp."

Nhanh như vậy đã trả ơn rồi.

Lúc này Phó Tri Ngu thấy may mắn vì mình đang mặc áo khoác lông cáo, cổ áo lông che đi gò má đang đỏ bừng của nàng, nếu không nàng cũng không biết phải đối mặt với Triệu Như Chương như thế nào.

Đúng như nàng đoán, thị nữ đợi mãi không thấy nàng quay lại, mặt mày tái mét vội vàng đi tìm.

Thấy công chúa bình an trở về, nàng ta mới yên lòng, quay sang cảm ơn Triệu Như Chương.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Triệu Như Chương chỉ lịch sự gật đầu, không để tâm.

Phó Tri Ngu đến phủ đệ, còn mang theo quà cáp hậu hĩnh, dù sao thì Phó Uyển Hòa cũng không có lý do gì để không gặp. Nàng ta nói miệng là bận nhiều việc, nhưng trên thực tế ai cũng biết nàng ta đang bận chuyện gì, ngầm hiểu lẫn nhau nên không ai nhắc đến.

Phó Uyển Hòa ôm chàng trai xinh đẹp đi về phía nàng, lần này không thấy bóng dáng phò mã.

Nàng ta luôn tinh ranh, khi biết Phó Tri Ngu không phải là huyết mạch của Tiên đế, nàng ta còn than thở với tình nhân không biết Hoàng thượng sẽ trách phạt thế nào, giờ đối phương đang đứng trước mặt nàng ta, vẻ e dè sợ hãi giữa lông mày đã giảm đi không ít.

"Một năm ta chỉ có một lần tổ chức tiệc sinh thần, Hoàng thượng cũng không nể mặt."

Phó Tri Ngu im lặng nghe nàng ta than thở, than trong lò sưởi đã tắt, cầm trong tay không còn cảm nhận được hơi ấm.

Chàng trai bên cạnh nàng ta bỗng lên tiếng: "Không biết tại hạ có may mắn được vẽ tranh cho điện hạ không?"

Phó Tri Ngu ngẩn người, nhìn về phía người vừa nói.

Thấy Phó Tri Ngu nghi hoặc, chàng ta liền tự giới thiệu: "Tại hạ là họa sĩ trong phủ, điện hạ quốc sắc thiên hương khiến người ta khó quên, nếu có thể đưa công chúa vào tranh, là vinh hạnh của tại hạ."

Loading...