Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:25
Lượt xem: 869
Gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương ẩn sau lớp lông cáo của áo khoác, chắn gió lạnh kỹ càng. Phó Toại Chi nắm tay nàng, rất bất mãn với những ngón tay lạnh lẽo của nàng.
Phó Tri Ngu xòe tay ra, lộ ra chiếc lò sưởi tay nhỏ bằng vàng, vẻ mặt vô tội: "Đã dùng lò sưởi tay rồi, nhưng tay vẫn lạnh, muội có thể làm gì được chứ?"
"Hoàng huynh không đi cùng muội sao?" Nàng cố ý hỏi.
Phó Toại Chi mím môi, không chấp nhặt nàng nói năng linh tinh, kéo áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: "Về trước khi trời tối."
Nghe vậy, Phó Tri Ngu ngẩng đầu nhìn trời, vừa định phản bác rằng chỉ riêng từ trong cung đến phủ công chúa của Phó Uyển Hòa đã mất hơn nửa canh giờ, cộng thêm thời gian đi về, căn bản không chơi được bao lâu.
Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phó Toại Chi, Phó Tri Ngu lại nuốt lời định nói vào bụng, ngoan ngoãn nói "Muội biết rồi".
Phó Toại Chi mấy ngày nay như bị người ta yểm bùa, hết lần này đến lần khác nhượng bộ, nàng thật sự không đoán ra được Phó Toại Chi rốt cuộc đang nghĩ gì.
Giống như tiệc sinh thần của Phó Uyển Hòa, hắn không có thời gian đi, vậy mà cũng cho phép nàng đến phủ công chúa chơi.
Ánh mắt tiểu cô nương lơ đãng, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác.
Phó Toại Chi giữ gáy nàng, Phó Tri Ngu mở to đôi mắt hạnh nhân. Hành động này có nghĩa là gì, dù nàng không muốn biết, cũng bị ép phải nhớ kỹ.
Nấp sau mũ trùm đầu của áo khoác, Phó Toại Chi cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước.
Son môi dính lên môi mỏng của hắn, khiến gương mặt tuấn tú của hắn thêm phần quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển càng thêm mê hoặc lòng người.
Phó Tri Ngu đỏ bừng tai, lo lắng nhìn xung quanh, thấy các cung nhân đều không ngẩng đầu lên mới hơi yên tâm.
Nàng chạy nhanh về phía xe ngựa, khuyên tai và trâm cài lắc leng keng, Phó Tri Ngu vén rèm xe lên, vẫy tay với hắn.
…
Khách đến phủ Phó Uyển Hòa không ít, nhưng so với mấy năm trước, vẫn khiến nàng cau mày.
Nàng có chút bất mãn với thủ đoạn diệt trừ phe cánh đối lập của Phó Toại Chi, các gia tộc quyền quý đều lo sợ, không dám qua lại nhiều, ngay cả tiệc của nàng cũng chẳng thể tổ chức linh đình được.
Đúng như Hà Nguyệt đã nói, khoảnh khắc Phó Tri Ngu xuất hiện, vô số ánh mắt dò xét đổ dồn về phía nàng, hoặc tò mò hoặc thăm dò.
Không giống như ở Kim Minh trì hay bãi săn, lúc này dù có không ít thiếu niên lang lộ ra vẻ kinh diễm, cũng chỉ dám nhìn thêm vài lần, không dám tiến lên bắt chuyện với nàng.
Cầu hôn công chúa vốn là chuyện vui, nhưng nếu liên lụy đến bản thân và gia tộc, vậy thì chi bằng tìm một cô nương môn đăng hộ đối còn thích hợp hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-60.html.]
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, chỉ đang nghĩ, trong số những tiểu thư khuê các này có bao nhiêu người sẽ được vẽ thành tranh đưa lên bàn của Phó Toại Chi, trong đó lại có bao nhiêu người sẽ trở thành phi tần của hắn.
Phó Tri Ngu sai người đưa quà đến, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn phủ công chúa đi dạo quanh phủ đệ. Đây là lần đầu tiên nàng đến phủ công chúa của Phó Uyển Hòa, lầu các đài tạ quả là một thế giới khác.
Nha hoàn lanh lợi nhận ra công chúa không muốn đến chỗ đông người, đặc biệt tránh khu vực đông đúc nhất, đi về phía đình nghỉ mát.
Trong đình đã chuẩn bị sẵn bộ trà cụ sạch sẽ, Phó Tri Ngu vừa uống trà, vừa bị vài giọng nói không xa thu hút sự chú ý.
Nha hoàn cũng phát hiện ra động tĩnh bên kia, hỏi nàng: "Nô tỳ đi mời bọn họ rời đi, kẻo làm phiền điện hạ nghỉ ngơi."
Phó Tri Ngu lắc đầu, nàng nghe ra một trong số đó là giọng nói rất quen thuộc, hơn nữa ngữ khí bất đắc dĩ, hình như đang bị ai đó làm phiền.
Nàng bảo nha hoàn không cần đi theo, tự mình đi tới, nhìn rõ tình hình.
Triệu Như Chương bị mấy vị tiểu thư khuê các vây quanh, đỏ mặt không biết làm sao.
Hắn liếc thấy bóng dáng Phó Tri Ngu, sững sờ, hướng nàng cầu cứu.
"Triệu..." Phó Tri Ngu mở miệng, do dự một chút nên gọi thế nào, "Triệu công tử."
Mấy vị tiểu thư quay người lại, không nhận ra người lên tiếng là ai.
Triệu Như Chương ho khan vài tiếng, nói: "Công chúa vạn phúc."
Các nàng lộ ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt Phó Tri Ngu lướt qua tay từng người, ai nấy đều cầm túi thơm, chắc là ưng ý Triệu Như Chương, đang muốn hắn nhận túi thơm làm tín vật đính ước.
Phó Tri Ngu bước nhanh tới, nhân lúc áo khoác mùa đông rộng thùng thình che chắn, người ngoài nhìn vào giống như đang thân mật nắm tay, thực ra Phó Tri Ngu chỉ nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn.
"Sao huynh lại ở đây? Ta tìm huynh mãi." Nàng cười cong mắt, ngữ khí vui vẻ, nghe giống như thật sự vui mừng vì tìm thấy hắn.
Triệu Như Chương hơi cứng người, phụ họa nói: "Đi dạo lung tung quên mất thời gian, để công chúa đợi lâu rồi."
Công chúa đã để mắt đến vị Trạng Nguyên lang này, mấy vị tiểu thư kia cũng không tiện nói gì, luyến tiếc cáo từ rời đi.
Triệu Như Chương đứng sững tại chỗ, cảm giác bị kéo tay áo biến mất, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đa tạ công chúa giải vây."
"Triệu đại nhân cũng nhận được thiệp mời sao?"
Hắn ăn mặc giản dị, nào có ai ăn mặc đơn giản như vậy mà đến dự tiệc, nhất là ở phủ công chúa của Phó Uyển Hòa.