Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:23
Lượt xem: 1,028

Phó Toại Chi nghe bọn họ bàn bạc, không có việc gì quá quan trọng, phần lớn đều đã được đề cập trong tấu chương.

Ví dụ như những sóng gió liên tiếp trong triều, hắn đề bạt một nhóm tiến sĩ mới, khiến một số lão thần bất mãn.

Thủ đoạn của Phó Toại Chi bày ra trước đó, bọn họ bất mãn cũng không dám nói thẳng, chỉ bóng gió ám chỉ từ những chuyện khác, nhắc nhở hắn hậu cung trống rỗng, nên tổ chức tuyển tú quy mô lớn.

Hắn vừa định phản bác, thì nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất từ hậu điện.

Mấy vị đại thần nghe tiếng nhìn sang, một vạt áo đỏ biến mất khỏi tầm mắt.

Phó Toại Chi cũng nhìn thấy, thưởng thức sắc mặt thay đổi của bọn họ.

Là nữ tử nào có thể được bệ hạ giấu trong cung?

Bọn họ nhìn nhau, không nói nên lời cảm xúc lúc này, lại nghĩ đến lời đề nghị tuyển tú nạp phi vừa rồi, càng cảm thấy mất mặt.

Cuối cùng, vẫn có người tìm chủ đề khác, miễn cưỡng bỏ qua chuyện này.

Ở hậu điện nơi bọn họ không nhìn thấy, Phó Tri Ngu nhặt đồ trang trí lên, đặt lại trên bàn, đầu óc rối bời.

Phó Toại Chi đồng ý cho nàng về Phi Hương Điện, vừa tỉnh dậy nàng đã muốn tìm hắn nói chuyện này, vừa lúc gặp mấy vị đại thần đang bàn bạc với hắn.

Phó Tri Ngu không có ý định nghe lén chuyện triều chính, định đợi hắn bận xong rồi nói, đang định quay người rời đi, thì nghe thấy có người đề nghị Phó Toại Chi tuyển tú nạp phi.

Nàng sững sờ, đá vào án thư, đồ trang trí trên đó rơi xuống, kinh động đến người bên ngoài.

"Bệ hạ, vừa rồi đó là..."

"Không có gì."

Phó Tri Ngu ôm ngực, đầy sợ hãi suýt bị phát hiện, tim đập nhanh.

Hậu điện là nơi sinh hoạt của quân vương, nàng xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết. Dù nàng biết bọn họ chưa xảy ra chuyện đó, nhưng trong mắt người ngoài cũng chẳng khác gì, còn không biết sẽ nghĩ đến những lời khó nghe nào.

Phó Tri Ngu cảm thấy hơi khó chịu, nhất là sau khi đại thần đề nghị tuyển tú, Phó Toại Chi không hề phản đối.

Đến lúc đó Phó Toại Chi sẽ có tam cung lục viện, còn nàng chỉ là một mối quan hệ không thể công khai, huống hồ bọn họ còn là huynh muội trên danh nghĩa, chỉ càng khiến mối quan hệ này thêm khó khăn, không thể phơi bày ra ánh sáng.

"Người đi rồi."

Phó Tri Ngu hoàn hồn, đôi mắt hạnh nhân còn mang vẻ mơ màng.

"Nghe thấy gì?" Phó Toại Chi hỏi.

"... Không nghe thấy gì hết."

Nàng ra vẻ lơ đãng, Phó Toại Chi không vạch trần lời nói dối của nàng: "Dùng xong bữa sáng rồi hãy về, hôm qua muội ngủ sớm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-59.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhắc đến tối qua, trong đầu Phó Tri Ngu lại hiện lên những hình ảnh không thể chịu đựng nổi, rõ ràng không muốn nhớ lại, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo vài phần oán trách.

Ngay cả chiếc vòng tay bằng vàng đỏ trên cổ tay cũng khiến nàng chướng mắt.

"Đừng nghĩ lung tung." Phó Toại Chi hơi cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Phi Hương Điện vẫn như cũ, trước đây Phó Tri Ngu không có cảm giác gì với nơi này, nhưng sau khi trải qua những ngày dài ở Thái Cực Điện, ngay cả việc trở về Phi Hương Điện cũng mang đến cảm giác an tâm, thuộc về.

Hà Nguyệt nhìn thấy nàng, sững sờ một lúc.

Trong hôn lễ Phó Tri Ngu uống rượu pha thuốc mê, bị Trương Thế Hành đưa đi, sau đó Hà Nguyệt không gặp lại nàng nữa.

Nàng lén hỏi Phương Thuỵ, đối phương chỉ nói người đang ở Thái Cực Điện, Hà Nguyệt nghe ra hàm ý trong lời nói, không khỏi lo lắng cho công chúa.

Phó Tri Ngu ôm con thỏ lên, bóp bóp móng vuốt của nó, nhìn xiêm y Hà Nguyệt đang ủi.

"Là lễ phục phải mặc trong yến tiệc mấy ngày nữa." Hà Nguyệt treo bộ váy dài đã ủi xong lên, quay sang Phó Tri Ngu, hỏi ra câu hỏi đã lo lắng từ lâu, "Điện hạ, người thật sự không sao chứ?"

Phó Tri Ngu giật mình, căng thẳng chờ Hà Nguyệt nói tiếp.

"Tuy nô tỳ cảm thấy Diêu Hành không xứng với người, nhưng Diêu gia xảy ra chuyện như vậy, người đến dự tiệc chắc chắn sẽ..." Nàng lộ vẻ lo lắng, "Nô tỳ sợ bọn họ sẽ cười nhạo người."

Phó Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng: "Không sao đâu, sau lưng dù sao cũng sẽ bị người ta nói này nói nọ, chỉ cần bọn họ không dám nói trước mặt, thì đừng để trong lòng."

Đêm khuya, cung nhân ở Phi Hương Điện đều đã tắt đèn đi ngủ.

Đế giày giẫm lên lớp tuyết tích tụ, phát ra tiếng động nhỏ.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trước điện, vạt áo đen ẩn vào màn đêm, dưới ánh trăng mờ ảo, Phó Toại Chi bước qua ngưỡng cửa Phi Hương Điện.

Địa long được đốt ấm áp, Phó Tri Ngu quay lưng về phía cửa, lớp chăn mỏng phủ lên thân hình mảnh mai, nàng cuộn tròn người lại, ngủ say sưa, gương mặt trắng nõn dính vài sợi tóc đen, đuôi tóc hơi ẩm ướt, mang theo hương thơm thoang thoảng sau khi tắm, viên đá quý trên vòng tay phản chiếu ánh sáng yếu ớt.

Phó Toại Chi nhìn gương mặt say ngủ của nàng một lúc, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra.

Lâu sau, hắn đưa tay vén những sợi tóc che khuất gương mặt nàng.

Trên người hắn vẫn còn mang theo hàn khí chưa tan, khi cúi người lại gần, khiến tiểu cô nương khẽ kêu lên khó chịu, trong mơ cũng kéo chăn lên cao hơn một chút.

Phó Toại Chi khẽ nhếch môi, phát ra tiếng thở dài khe khẽ.

Vào ngày sinh thần của Phó Uyển Hòa, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi.

Phó Tri Ngu đau lòng nhìn những bông hoa bị đông cứng, muốn gạt lớp tuyết phủ trên bề mặt đi, đầu ngón tay vừa cảm nhận được hơi lạnh, đã bị Phó Toại Chi kéo lại.

Loading...