Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:22
Lượt xem: 1,143

"Còn cựa quậy nữa ta không dám chắc có thật sự trượt tay hay không." Phó Toại Chi liếc nhìn nàng.

Phó Tri Ngu biết hắn nói được làm được, lại không cam tâm bị uy hiếp, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Vương Viện phán nhận được thánh chỉ đang đợi trước điện. Ông tuổi đã cao, mắt hơi mờ, nhìn thấy bóng người ở đằng xa, muốn nhìn kỹ xem có phải bệ hạ đã về hay không. Nhìn kỹ mới giật mình, bệ hạ còn đang ôm một nữ tử trong lòng, thì thầm bên tai, trông rất thân mật.

Với kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong cung cấm, Vương Viện phán tự biết không ổn, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm.

Bệ hạ không lập tức triệu ông vào, đợi một lúc, Phương Thụy mới tươi cười bước ra: "Vương đại nhân, đi theo nô tài vào trong thôi."

Cách bức rèm, Vương Viện phán không nhìn rõ dung mạo của nữ tử, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay thon thả. Khi nghe thấy bệ hạ nói ông đến bắt mạch, nàng bỗng nhiên than thở: "Lại phải uống thuốc sao?"

"Không phải cho muội uống thuốc, chỉ là đến bắt mạch bình an thôi." Phó Toại Chi ôn tồn giải thích.

Giọng nói rất quen thuộc, lọt vào tai Vương Viện phán, trong nháy mắt ông đã nhận ra đó là ai, như bị sét đánh ngang tai.

Phó Toại Chi đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông, nhàn nhạt liếc nhìn Phương Thụy.

Phương Thụy hiểu ý, đợi Vương Viện phán ra ngoài kê đơn, cũng đi theo ra ngoài, chào hỏi Vương Viện phán: "Nô tài nhớ, Vương đại nhân là học trò của Giang đại nhân Giang Hoành Viễn?"

"Đúng vậy." Ông thấp thỏm bất an, đoán được Phương Thụy ra ngoài là để cảnh cáo mình.

"Làm việc trong ngự tiền tuy là một chức vụ tốt, nói ra cũng nở mày nở mặt, nhưng có thể an an ổn ổn cáo lão hoàn hương cũng không nhiều, Vương đại nhân học được y thuật cao minh từ Giang đại nhân, cũng nên học theo Giang đại nhân cách thức minh triết bảo vệ bản thân."

Vương Viện phán giữa mùa đông mà vẫn toát mồ hôi hột, liên tục đáp ứng.

Sau bức rèm, Phó Toại Chi nâng cổ tay trắng như tuyết kia lên, áp vào má.

Bàn tay lạnh lẽo của nàng đã trở lại nhiệt độ bình thường, ngón tay thon dài xinh đẹp, đầu ngón tay ửng hồng.

Phó Tri Ngu cử động, không rút tay về được, chỉ đành mặc kệ hắn.

Nàng coi như đã nhận ra, Phó Toại Chi hận không thể muốn nàng mười hai canh giờ đều ở trong tầm mắt của hắn.

Phó Toại Chi rất hài lòng với sự ngoan ngoãn hiếm thấy của nàng, Phó Tri Ngu nhân cơ hội xin về Phi Hương Điện ở.

Khóe môi hắn vẫn cong lên, nhưng ánh mắt lại dần lạnh đi, "Là cung nhân ở Thái Cực Điện hầu hạ không tốt, hay là món ăn không hợp khẩu vị?"

Phó Tri Ngu cắn răng nói tiếp: "Không có, ở chỗ hoàng huynh rất tốt, chỉ là muội..."

Nghe nàng gọi xưng hô như vậy, ý cười trên môi Phó Toại Chi càng sâu, đầu ngón tay hắn quấn lấy lọn tóc đen nhánh của nàng: "Hoàng huynh? A Ngu, muội cảm thấy giữa huynh muội có thể thân thiết như chúng ta sao?"

Phó Tri Ngu linh cảm có điều chẳng lành, chậm rãi lùi về sau, nhưng Phó Toại Chi không buông lọn tóc kia ra, da đầu bị giật đau, Phó Tri Ngu chỉ có thể lui về sau vài tấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-58.html.]

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Phó Toại Chi hoàn toàn thu lại ý cười trên mặt, ngữ khí không cho phép phản bác, "A Ngu, ta làm vậy là vì muốn tốt cho muội."

Hàn ý lạnh lẽo men theo sống lưng bò lên trên, gáy bị Phó Toại Chi giữ chặt, Phó Tri Ngu thậm chí không thể cúi đầu né tránh, nàng hơi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy vết thương trên môi hắn đã lành lại.

Phó Tri Ngu đỏ mặt, đột nhiên nghĩ đến một cách có thể thử.

Nàng vòng tay qua cổ Phó Toại Chi, do dự mãi, thật sự không chủ động hôn môi hắn, đành hôn lên cổ hắn, nhỏ giọng làm nũng: "Muội chỉ muốn dọn về ở thôi, hoàng huynh, có được không?"

Phó Toại Chi cúi đầu nhìn nàng chằm chằm.

Phó Tri Ngu cười đến mức mặt sắp cứng lại, cuối cùng cũng nghe thấy hắn trả lời: "Chỉ có vậy thôi?"

"Hả?" Nàng mờ mịt hỏi, "Không đủ sao?"

Còn chưa đủ sao?

Phó Tri Ngu hơi khó xử, chẳng lẽ thật sự phải hôn hắn sao? Nàng không biết hôn thế nào, càng không thể làm như Phó Toại Chi...

Nàng nghĩ lung tung, rõ ràng là đang lơ đãng.

Phó Toại Chi cụp mi xuống, đôi khuyên tai ngọc trai lạnh lẽo lướt qua mặt hắn.

Cho đến khi ngón tay Phó Toại Chi chạm vào thắt lưng nàng, hàng mi của tiểu cô nương run lên, cuối cùng cũng phản ứng lại hắn muốn làm gì.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không còn đường lui, Phó Tri Ngu cắn môi, cố nén tiếng nức nở sắp bật ra khỏi miệng.

"Phải như vậy mới đúng."

Phương Thuỵ đứng bên ngoài điện rất lâu, lâu đến mức bắt đầu thả hồn theo gió, bỗng nhiên bị tiếng gọi từ bên trong kéo về thực tại.

Hắn bưng trà lên, Phó Toại Chi chậm rãi súc miệng xong, liếc nhìn bóng người sau màn che.

Mái tóc đen mượt xõa trên chăn đệm, Phó Tri Ngu mệt mỏi ngủ thiếp đi, đuôi mắt vẫn còn vương lại vệt nước mắt và sắc hồng.

Sáng sớm hôm sau.

Các triều thần có chút nghi ngờ, bệ hạ không ở Văn Hoa Điện nghị sự, mà lại bảo bọn họ đến Thái Cực Điện. Ai cũng biết bệ hạ từ khi còn là Thái tử đã phân biệt công tư rõ ràng, đều xử lý xong việc ở Văn Hoa Điện mới về nghỉ ngơi.

Bọn họ nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng nghĩ có lẽ bệ hạ cũng cảm thấy mùa đông lạnh lẽo, nhất là mấy ngày nay tuyết rơi liên miên, dù có thái giám thay phiên nhau quét dọn tuyết trong cung, thì trên đường đến gặp bệ hạ bọn họ cũng phải bước chậm lại.

Loading...