Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:20
Lượt xem: 1,061
Đêm đó, Phó Tri Ngu gặp ác mộng cả đêm.
Trong mơ là cảnh tượng thảm thương của nha hoàn nhảy giếng, là tiếng khóc lóc của Diêu Hành, còn có vô số chữ hỷ màu đỏ bay lượn khắp trời.
Nàng bị Phó Toại Chi đánh thức, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã ôm chặt hắn ngủ.
Trước khi ngủ, nàng rõ ràng đã dặn đi dặn lại không cho Phó Toại Chi đến gần, một mình cuộn tròn trong chăn nép vào góc xa nhất.
Bầu trời vừa mới hửng sáng, còn một khoảng thời gian nữa Phó Toại Chi mới lâm triều, khi nàng vừa động đậy, Phó Toại Chi đã tỉnh giấc.
Hắn xoa đầu Phó Tri Ngu, lười biếng nói: "Nửa đêm muội thấy lạnh, cứ muốn dán vào người ta."
Phó Tri Ngu sẽ không tin lời nói dối của hắn, nhanh chóng rút tay về, cuộn chặt chăn, trở về góc cũ.
Lúc nàng mơ màng sắp ngủ tiếp, mơ hồ nghe thấy Phó Toại Chi tự nói: "Tay chân lạnh như vậy, phải cho thái y đến xem thử."
Chuyện xảy ra vào ngày đại hôn của công chúa đã lan khắp kinh thành, náo loạn như vậy, các triều thần đều vô cùng kinh ngạc.
Chứng cứ rõ ràng, còn có giấy nhận tội do chính Diêu Hành viết, bọn họ cũng không thể nói gì về việc bệ hạ đón công chúa về cung cấm. Các đại thần từng được Diêu Thượng thư đề bạt đều lo lắng, sợ lửa giận của bệ hạ sẽ lan đến mình, càng không dám lên tiếng phản đối.
Đặc biệt là sau khi một số vụ án cũ được lật lại, những chuyện xấu xa bị che giấu dưới lớp bụi đã hoàn toàn phơi bày, cũng một lần nữa khiến mọi người nhận ra sự khác biệt giữa Phó Toại Chi và tiên đế.
Tan triều, Phó Toại Chi không giữ lại bất kỳ đại thần nào để nghị sự, trực tiếp trở về Thái Cực Điện.
Dù là trước bàn làm việc hay trong tẩm cung, đều không thấy bóng dáng Phó Tri Ngu.
Cung nữ run rẩy trả lời rằng công chúa đang chơi tuyết ở hậu viên.
Nàng còn chưa dứt lời, Phó Toại Chi đã bước đi.
Tuyết ở hậu viên chưa được dọn dẹp, giẫm lên mềm mại và mịn màng.
Phó Tri Ngu nặn quả cầu tuyết, cẩn thận đặt lên quả cầu tuyết lớn hơn bên cạnh, tiểu cung nữ bên cạnh vẫn đang dạy nàng cách nặn như thế nào cho chặt tay.
Nàng dùng cành cây chọc hai lỗ trên quả cầu tuyết làm mắt, đang định hỏi bước tiếp theo nên làm gì, tiểu cung nữ lại không trả lời.
Phó Tri Ngu sững người, quay đầu lại, nhìn thấy Phó Toại Chi ở đằng xa, lập tức thu lại nụ cười, nắm lấy một nắm tuyết, ném về phía Phó Toại Chi.
Áo trước n.g.ự.c bị tuyết làm ướt, còn có vài vụn tuyết rơi vào cổ áo, lạnh thấu xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-57.html.]
Phó Toại Chi dường như không nghe thấy, đi đến trước mặt nàng, nắm lấy bàn tay đỏ ửng vì chơi tuyết của nàng.
Trên vai hắn phủ một lớp tuyết mỏng, không biết đã đứng đó bao lâu.
Phó Tri Ngu quay mặt đi, không muốn nghĩ đến chuyện này.
Hắn đứng bao lâu thì liên quan gì đến nàng, bị tuyết chôn vùi cũng không liên quan đến nàng!
Áo choàng khoác lên vai nàng, Phó Toại Chi nắm tay nàng, cầm tay chỉ việc dạy nàng nặn quả cầu tuyết, vừa làm vừa như vô ý nhắc đến chuyện triều chính hôm nay.
"Diêu Thượng thư và trưởng tử của hắn bị xử trảm, Diêu Hành... bị đày đi lưu đày." Khi nhắc đến Diêu Hành, hắn cố ý quan sát biểu cảm của Phó Tri Ngu.
Lông mi khẽ run, Phó Tri Ngu không hỏi thêm, rõ ràng cũng không muốn để ý đến Phó Toại Chi, coi như không nghe thấy gì.
Phó Toại Chi nhanh chóng nặn ra một con thỏ tuyết, đặt vào lòng bàn tay Phó Tri Ngu.
Mặc dù nàng không muốn nói chuyện với Phó Toại Chi, nhưng vẫn nhận lấy con thỏ tuyết, chỉ là khi vào trong điện, con thỏ tuyết không chịu nổi sức nóng của lò sưởi, lập tức tan thành nước.
"Diêu gia có lỗi trước, sẽ không có ai vì chuyện này mà trách móc muội." Phó Toại Chi nói.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu cãi lại: "Vậy bọn họ có biết huynh đã làm gì với ta không? Nếu bọn họ biết, còn có thể nói như vậy sao?"
Động tác của Phó Toại Chi khựng lại, khóe môi vẫn cong lên, nhưng ánh mắt đen láy lại lộ ra vẻ không vui.
Phó Tri Ngu lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn, ngoài miệng vẫn cố chấp: "Nếu huynh không vui khi nghe vậy thì phế truất ta luôn đi, để khỏi phải bận tâm đến lúc những suy nghĩ bẩn thỉu của huynh bị bại lộ, ta cũng phải chịu mắng cùng huynh."
"Muội cho rằng không có chuyện của Diêu Thượng thư, muội gả cho Diêu Hành thì ta không làm gì được muội sao?" Giọng điệu Phó Toại Chi mang theo sự chế giễu.
Phó Tri Ngu sắc mặt trắng bệch, nhận ra hàm ý trong lời nói của hắn, nửa ngày chỉ nói được một câu: "Huynh... vô liêm sỉ!"
Phó Toại Chi muốn quay về thay y phục ướt, tiện tay mang theo Phó Tri Ngu.
Dù cung nhân đã lui hết, nhưng bị hắn ôm vẫn khiến Phó Tri Ngu vô cùng kháng cự.
"Chơi lâu như vậy cũng mệt rồi, hơn nữa..." Phó Toại Chi ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói vài câu.
Gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương đỏ bừng, xấu hổ không nói nên lời: "Không cần huynh lo, mau thả ta xuống."
Phó Toại Chi hơi nhíu mày, bàn tay đang đỡ lấy đầu gối nàng bỗng nhiên hạ xuống, Phó Tri Ngu hét lên một tiếng, tưởng mình sắp ngã xuống đất, theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Nhưng thứ đón nàng không phải là gạch đá lạnh lẽo cứng rắn, mà là một vòng tay vững chắc.
Trong lúc kinh hồn chưa định, nàng nghe thấy tiếng cười của Phó Toại Chi, nhận ra mình bị lừa.