Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:18
Lượt xem: 1,104

Diêu Hành loạng choạng ngã ngồi trên đất, gần như không dám tin vào tai mình.

Phó Tri Ngu mở to mắt: "Không được!"

"Sao lại không được? Muội và Diêu Hành chưa hoàn thành nghi thức, không tính là phu thê danh chính ngôn thuận, nhưng thánh chỉ dù sao cũng đã ban xuống, Diêu gia có chuyện cũng sẽ ảnh hưởng đến muội."

Phó Toại Chi nhếch môi, "Thanh kiếm này rất sắc bén, một nhát là có thể kết thúc, nếu ngươi không xuống tay được thì có thể để người khác thay thế."

Lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, Diêu Hành co rúm lại, không dám chạm vào chuôi kiếm.

Hắn si mê dung mạo xinh đẹp của công chúa, khao khát vinh hoa phú quý của hoàng tộc, nhưng để hắn c.h.ế.t vì công chúa...

Diêu Hành chần chừ không hành động, ý sợ c.h.ế.t rất rõ ràng.

Phó Toại Chi cười lạnh: "Giờ mới biết sợ sao? Khi phụ thân ngươi coi mạng người như cỏ rác, có từng nghĩ đến tại sao những nữ tử vô tội lại phải c.h.ế.t vì ngươi không?"

Phó Tri Ngu nhíu mày, không hiểu ý hắn.

Trương Thế Hành nói: "Công chúa không biết, khi thần điều tra vụ án đã vô tình phát hiện Diêu công tử có liên quan đến một vụ án hai năm trước, Diêu gia từng có một nha hoàn bị thất tiết nhảy giếng tự vẫn, lúc đó đã tìm người thế tội, nhưng thực ra là..." Hắn ấp úng, nhìn về phía Diêu Hành.

"Ta chỉ là uống say, nhất thời hồ đồ, cũng đã hứa sẽ nạp nàng làm thiếp..." Diêu Hành sắc mặt tái nhợt, vội vàng giải thích.

"Phải, ngươi nói sẽ nạp nàng làm thiếp, nhưng phụ thân ngươi cho rằng chưa cưới thê đã nạp thiếp là bại hoại gia phong, nên đã trực tiếp ép nàng tự vẫn."

Trương Thế Hành lạnh lùng nói, "Ngươi không biết hối cải, còn phụ lòng tin của công chúa, bây giờ còn muốn chối cãi sao?"

"...Thật vậy sao?" Phó Tri Ngu nhỏ giọng hỏi hắn.

Diêu Hành không dám nhìn Phó Tri Ngu, sợ nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt nàng.

"Cho ngươi một cơ hội." Phó Toại Chi sai ngục tốt lấy giấy bút đến, "Tự mình viết giấy nhận tội, tội trạng chồng chất, đức hạnh không đủ, không xứng làm lương phối của công chúa, tự nguyện bị hưu bỏ. Trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng, đày đi biên ải."

Diêu Hành vừa mới thấy được một tia hy vọng, đã nhanh chóng bị dập tắt. Nếu còn lựa chọn khác, để hắn viết giấy nhận tội chẳng khác nào thân bại danh liệt cả đời. Nhưng hiện tại ngoài viết ra, chỉ còn lại tự sát, nói là cho hắn cơ hội, chẳng bằng nói đã sớm định để hắn làm như vậy.

"Để lại cho ngươi đôi tay này chính là để ngươi tự chọn, là cầm kiếm hay cầm bút, nếu ngươi không muốn thì đôi tay này cũng vô dụng."

Hắn nghe ra ý đe dọa của bệ hạ, dù sao có thể bảo toàn tính mạng đã là kết quả tốt nhất, căn bản không dám cầu xin thêm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-56.html.]

Ngục tốt trình lên tờ giấy mực chưa khô, chữ viết vì đau đớn mà không thể viết đúng nét, hình dạng méo mó, miễn cưỡng mới có thể nhận ra. Phó Toại Chi chỉ liếc nhìn qua loa, thậm chí không chạm vào tờ giấy, ra hiệu cho Trương Thế Hành xử lý những việc sau đó, rồi trực tiếp rời đi.

Diêu Hành nhìn bóng lưng Phó Tri Ngu, chú ý đến bàn tay bệ hạ đang ôm eo nàng, lại liên tưởng đến dáng vẻ nàng kháng cự bệ hạ đến gần từ lúc bước vào, cùng với việc bệ hạ gần như không rời mắt khỏi công chúa.

Hắn hơi rùng mình, dường như đã phát hiện ra bí mật không thể tiết lộ nào đó, vội vàng cúi đầu xuống.

Đường trơn trượt do tuyết, Phó Toại Chi muốn bế nàng lên xe, lại bị Phó Tri Ngu hất mạnh ra. Một tiếng vang giòn tan, mu bàn tay Phó Toại Chi nổi lên vết đỏ nhạt.

Phó Tri Ngu hờn dỗi nhấc vạt váy, tự mình chui vào trong xe. Phó Toại Chi không để ý đến sự phản kháng của nàng, kéo lấy bàn tay vừa rồi nàng hất ra.

"Có đau không?" Phó Toại Chi thổi vào lòng bàn tay nàng, "Sao tay lại lạnh thế này?"

Phó Tri Ngu trừng mắt nhìn hắn.

Hắn ôm lấy eo Phó Tri Ngu, kéo nàng vào lòng mình.

"Sao không mắng ta nữa? Là sợ ta nổi giận lại muốn g.i.ế.c Diêu Hành, hay là cảm thấy những lời ta nói lúc nãy có lý?" Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tiểu cô nương, giọng nói dịu dàng, "Ta đã nói rồi, Diêu Hành không xứng với muội."

Nàng quay mặt đi, không trả lời Phó Toại Chi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không nhận được câu trả lời của nàng, Phó Toại Chi cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy tai nàng, như một lời thúc giục bí mật.

Phó Tri Ngu càng muốn lờ đi, hắn lại càng được nước lấn tới, men theo vành tai dần dần xuống dưới, hôn qua nốt ruồi son sau tai nàng, rồi đến cổ.

Cổ nàng rất nhạy cảm với sự tiếp xúc của da thịt, không nhịn được run lên, cuối cùng cũng thốt ra lời: "Huynh buông ta ra."

Nàng muốn tránh né sự đụng chạm của Phó Toại Chi, khi hắn hôn lên môi nàng, không chút khách khí cắn mạnh xuống.

Phó Toại Chi như ý nguyện buông nàng ra, đôi môi mỏng dính máu, khuôn mặt tuấn tú thêm vài phần quyến rũ.

Hắn không lau đi vết m.á.u trên môi, ngược lại ấn lấy tay tiểu cô nương.

Phó Tri Ngu dựa lưng vào thành xe, không còn chỗ để lùi nữa, bị ép phải mười ngón tay đan xen với hắn.

"Từ nay về sau, trong mắt A Ngu chỉ được phép có ta, cũng chỉ được phép gọi tên ta." Phó Toại Chi ghé sát tai nàng, giọng nói trầm thấp, "Hỉ nộ ái ố của A Ngu, chỉ có thể dành cho ta."

"Huynh..." Lời mắng chửi của Phó Tri Ngu còn chưa kịp nói ra, đã bị hắn hung hăng cắn mạnh lên môi, đau đến mức nàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Phó Toại Chi l.i.ế.m đi giọt m.á.u trên môi nàng, trong mắt lạnh lẽo, sâu không thấy đáy.

Loading...