Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:17
Lượt xem: 977
Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, bên cạnh là một vật lạnh lẽo - đó là chiếc trâm cài tóc hình sen tịnh đế mà nàng bị gãy ở bãi săn.
Giờ đây, nó trông thật mỉa mai.
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Phó Toại Chi nói: “Hỏi han chăm sóc, tặng vài bộ y phục trang sức, nhớ kỹ món ăn và điểm tâm muội thích. Loại chuyện này ai làm cũng được, đâu nhất thiết phải là Diêu Hành?”
“Diêu Hành đối với muội chỉ là mưu mô tính toán, vậy mà muội lại cho rằng hắn ta là thật lòng. Hắn ta có thể làm được, tại sao trẫm lại không thể?”
Phó Tri Ngu sững người, sau một lúc lâu mới cãi lại: “Hắn ta và huynh không giống nhau.”
Phó Toại Chi không những không giận mà còn cười: “Đúng là không giống nhau, trẫm chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng muội để đổi lấy lợi ích, hắn ta thì chưa chắc.”
Nói xong, hắn nhận lấy chiếc áo choàng lớn từ tay cung nữ, cẩn thận khoác lên người Phó Tri Ngu.
Phó Tri Ngu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị hắn nắm tay kéo đi, cho đến khi lên xe ngựa, nàng mới không nhịn được hỏi hắn định đi đâu.
Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt nàng, bị gió lạnh thổi đến ửng đỏ.
Phó Toại Chi không phủ nhận cũng không khẳng định, không trả lời nàng.
…
Xe ngựa chạy trên đường, cảnh vật hai bên đường từ phồn hoa náo nhiệt dần trở nên hoang vắng. Phó Tri Ngu bước xuống xe, không khí xung quanh khiến nàng lạnh sống lưng.
Không cần Phó Toại Chi nói, nàng cũng đoán ra được đây là nơi nào.
Âm u, ẩm ướt, không thấy ánh mặt trời.
Diêu Hành bị giam trong ngục giam riêng của Cấm vệ quân.
Phó Toại Chi là đột nhiên nảy ra ý tưởng này, nhất là khi nàng so sánh Diêu Hành với mình, hắn lập tức quyết định đưa nàng đến ngục giam để thấy rõ bộ mặt thật của Diêu Hành.
Hắn không báo trước, Trương Thế Hành đang xử lý sổ sách, nghe tin Hoàng thượng giá lâm, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
Nhìn thấy bóng dáng mảnh mai bên cạnh Hoàng thượng, Trương Thế Hành do dự hỏi: “Trong ngục giam âm khí nặng, Hoàng thượng mang Công chúa đến đây, e là không ổn.”
“Không sao.” Phó Toại Chi gật đầu, “Diêu Hành bị giam ở đâu?”
Có Trương Thế Hành dẫn đường, một đường thông suốt.
Trong ngục giam tối tăm, Phó Tri Ngu không nhìn rõ đường, bị tụt lại phía sau vài bước.
Đột nhiên, bàn tay nàng được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp. Phó Tri Ngu sững sờ trong giây lát, nhận ra đó là Phó Toại Chi đang nắm tay mình, lập tức khó chịu muốn rút tay về.
Phó Toại Chi ghé sát tai nàng, nói nhỏ: “Đường đi lắt léo, nếu A Ngu lạc đường ở đây...”
Những tiếng rên rỉ xung quanh khiến nàng rùng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-55.html.]
Nữ tử ngẩng lên, trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hạnh vừa sợ hãi vừa không cam lòng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để hắn nắm tay.
Trương Thế Hành vừa đi vừa kể về vụ án của Diêu Thượng Thư, phần lớn là nói cho Phó Tri Ngu nghe.
Trái tim Phó Tri Ngu càng lúc càng nặng trĩu.
Cho dù là trưởng nam Diêu gia hay Diêu Thượng Thư, đều thừa nhận tội danh, chỉ có Diêu Hành vì chưa ra làm quan nên chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Không biết nên nói là trong cái rủi có cái may hay là...
Trương Thế Hành dừng lại trước một phòng giam, mở khóa, đẩy cửa.
Diêu Hành vẫn mặc bộ hỷ phục hôm qua, vẻ mặt tiều tụy, nhìn thấy người đến thì ngây người.
Sau khi bị giam vào đây, tuy không bị dùng hình, nhưng sự tra tấn về mặt tinh thần cũng đủ nhiều rồi. Nhất là khi có người nói cho hắn biết, phụ thân và huynh trưởng hắn quả thực có liên quan đến chuyện này.
Đối với Diêu Hành mà nói, quả thực là sét đánh ngang tai, đồng nghĩa với việc hắn không chỉ không thể trở thành Phò mã đô úy, mà còn phải đối mặt với họa diệt gia.
Phó Toại Chi liếc nhìn hắn, nói: “Cho ngươi một cơ hội, còn gì muốn nói thì nói hết ra trước mặt trẫm đi.”
Diêu Hành không còn quan tâm đến phong độ hay lễ nghi gì nữa, quỳ rạp xuống đất, nắm chặt vạt áo choàng của Phó Tri Ngu, khóc lóc: “Công chúa, người cũng coi như là người Diêu gia, người có thể... có thể xin Hoàng thượng tha tội cho chúng thần được không...”
Hắn biết Hoàng thượng đã sớm nhìn thấu âm mưu, dùng kế “chữa lửa bằng lửa”, giăng ra lưới trời, chỉ chờ những kẻ đó hành động.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nhưng hắn thật sự không biết gì cả.
Diêu Hành liều mạng giải thích, muốn tách mình ra khỏi chuyện này.
Hắn nói đến khô cả miệng, cổ họng đau rát.
Ánh mắt Phó Toại Chi dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt áo choàng của hắn, đợi đến khi Diêu Hành không nói được nữa, hắn mới thờ ơ nói: “Nói xong rồi, đến lượt trẫm hỏi ngươi.”
Diêu Hành ngây người ngẩng đầu lên.
Phó Toại Chi cười lạnh, hỏi hắn: “Ngươi đã dùng tay nào chạm vào A Ngu?”
Hắn giẫm lên tay trái Diêu Hành, nghe thấy tiếng hét thảm thiết của hắn.
“Là tay trái này, hay tay phải? Hay là cả hai tay đều chạm vào?”
Phó Toại Chi cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mang theo ý ám chỉ mất kiên nhẫn: "Đừng để ta phải nhắc lại lần thứ ba."
Phó Tri Ngu khẽ thở ra một hơi, nhìn làn sương trắng tan biến trong không khí, rồi mới chậm rãi đứng dậy.
"Nếu ngươi thật lòng yêu mến A Ngu, chắc hẳn cũng không muốn thấy nàng bị ngươi liên lụy."
Phó Toại Chi rút thanh kiếm bên hông thị vệ ra, "xoảng" một tiếng, ném trước mặt Diêu Hành, "Ta có thể cho ngươi lưu lại chút danh tiếng, nói ngươi vì phụ - huynh bị liên lụy, không muốn để công chúa cũng chịu khổ, nên đã tự sát trong ngục."