Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:15
Lượt xem: 1,187
Hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, tầm nhìn nàng mờ mịt, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Phó Toại Chi. Nàng đáng thương nhìn hắn, cầu xin: “Không được như vậy...”
Phó Toại Chi lau đi nước mắt trên mặt nàng, nâng cằm nàng lên, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ không vui: “A Ngu luôn ngoan ngoãn, nhưng lần này trẫm đã cho phép muội gả cho hắn ta sao?”
Đôi mắt ướt át của nữ tử đột nhiên mở to: “Hoàng huynh, ngay cả thánh chỉ của mình cũng không nhận sao?!”
“Vậy sao?” Hắn cười nhạt, “Các ngươi còn chưa hoàn thành nghi lễ, sao có thể tính là xuất giá?”
Chuyển giọng điệu, Phó Toại Chi chế giễu: “Hiện tại Diêu Hành đang ở trong đại lao, muội định gả qua đó rồi làm quả phụ cho hắn ta sao? Không ngờ, muội lại có tình cảm sâu đậm với Diêu Hành đến vậy.”
“Hắn ta tuy không quyền không thế, nhưng nguyện ý dành cho ta tấm chân tình, không giống như kẻ nào đó chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ…” Phó Tri Ngu tức giận run người, mắng vài câu mới nhận ra mình đã lỡ lời.
“Sao không mắng nữa?” Ánh mắt Phó Toại Chi lạnh lẽo, “Muội còn nhớ trẫm đã nói gì không? ‘Nếu muội có điều muốn cầu xin, thì trước hết nên tìm ai’?”
Phó Tri Ngu cắn chặt môi, im lặng không nói.
Phó Toại Chi cũng không thúc giục, thong thả chờ nàng mở miệng.
Nàng theo bản năng muốn trốn tránh hiện thực. Gương mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Huynh g.i.ế.c ta luôn đi.”
“A Ngu, cầu xin người khác mà lại dùng thái độ này sao?”
Vô số lời nói nghẹn lại trong cổ họng, Phó Tri Ngu nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên màn che, cuối cùng chỉ thốt ra một giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Cầu xin huynh...”
Nàng xấu hổ quay mặt đi, không nghe tiếng cười khẽ của hắn.
(Lời tác giả: Xin chào ban kiểm duyệt, đoạn này chỉ là hai người cãi nhau, nữ chính đau dạ dày khó chịu là do cả ngày chưa ăn gì, không có chuyện gì xảy ra đâu!)
·
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người nàng đã được thay bằng bộ y phục ngủ khô ráo mềm mại. Nếu không phải vì môi trường xa lạ và cơn đau dạ dày như thiêu như đốt, nàng gần như sẽ cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Nàng khẽ cử động, cánh tay đang ôm eo nàng đột nhiên siết chặt. Giọng nói Phó Toại Chi vang lên từ trên đỉnh đầu: “Tỉnh rồi.”
Đương nhiên không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Phó Toại Chi buông nàng ra, đứng dậy rửa mặt thay quần áo. Phó Tri Ngu nghe thấy tiếng động, lặng lẽ kéo chăn lên, trùm kín đầu, vùi mình trong đó.
Đợi Phó Toại Chi thu dọn xong, liền thấy một cái đầu nhỏ ló ra khỏi chăn, mái tóc đen như rong biển trải dài trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-54.html.]
Đầu ngón tay hắn luồn vào vạt áo, Phó Tri Ngu run lên, theo bản năng đẩy tay hắn ra.
Tiếng đập tay thanh thúy khiến nàng sững người, Phó Tri Ngu lảng tránh ánh mắt, im lặng không nói.
“Bôi thuốc cho muội.” Phó Toại Chi chỉ vào lọ thuốc mỡ trên tay.
Dù không muốn, nhưng bị hắn uy h.i.ế.p đêm qua, Phó Tri Ngu cũng chỉ có thể chậm chạp vén chăn lên.
Vài vết hằn đỏ trên eo nàng trông rất đáng sợ. Da nàng vốn dễ để lại dấu vết, huống chi đêm qua hắn mất kiểm soát, không để lại vết bầm tím đã là kiềm chế lắm rồi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bôi thuốc xong vùng eo và cổ chân, đầu ngón tay hắn vừa chạm vào bắp chân, Phó Tri Ngu đã nhanh tay chặn lại: “Ta tự làm được.”
Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho việc Phó Toại Chi phớt lờ mình, nhưng hắn dừng lại một chút, rồi nhét lọ thuốc mỡ vào tay nàng, giọng nói lạnh nhạt: “Bôi thuốc xong thì ra dùng bữa.”
Phó Tri Ngu lần lữa rất lâu, lâu đến mức Phó Toại Chi mất kiên nhẫn gõ bàn, nữ tử mới ló đầu ra từ sau tấm bình phong.
Phó Toại Chi ngồi trước bàn, bát đũa trước mặt vẫn chưa động đến, rõ ràng là đang đợi nàng.
Điều bất ngờ là, trên bàn toàn là những món Phó Tri Ngu thích ăn. Nàng không nhịn được liếc nhìn Phó Toại Chi, hắn cũng đang nhìn nàng, thản nhiên múc một bát cháo cá đặt trước mặt nàng.
Phó Tri Ngu cả ngày lẫn đêm không ăn uống tử tế, đột nhiên có nhiều món ngon như vậy, nhưng nàng lại chẳng có chút khẩu vị nào, vẻ mặt ủ rũ.
Phó Toại Chi nhìn sắc trời, thản nhiên nói: “Giờ này, đại lao chắc còn chưa phát cơm. Muội ăn bao nhiêu, Diêu Hành sẽ được ăn bấy nhiêu, tự mình cân nhắc đi.”
“Huynh!” Phó Tri Ngu tức giận.
Hắn đã trực tiếp tịch thu gia sản Diêu gia, cố ý hành hạ người ta trong ngục cũng chỉ là chuyện một câu nói. Phó Tri Ngu biết rõ điều đó, bèn bưng bát cháo cá lên, từng thìa từng thìa chậm rãi đưa vào miệng.
Phó Toại Chi dường như nghiện loại chuyện này, không chỉ gắp thức ăn cho nàng, mà ăn xong còn tự tay lau đi vết thức ăn dính bên khóe miệng nàng.
Hắn cũng không cho phép cung nữ đến gần, định tự mình thay quần áo cho nàng.
Khay trước mặt bày rất nhiều bộ y phục, đều là màu sắc nàng thường mặc, trang sức cũng được phối sẵn.
Phó Tri Ngu nắm chặt cổ áo không chịu buông, Phó Toại Chi hỏi: “Là không thích màu sắc hay kiểu dáng? Trẫm bảo người mang thêm vài bộ nữa.”
“Không cần, ta tự thay!” Phó Tri Ngu tùy tiện lấy một bộ, đi vòng ra sau tấm bình phong, vừa thay quần áo vừa cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phó Toại Chi.
May mà hắn không làm gì cả, chỉ đứng đợi bên ngoài.
Phó Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy.