Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:08
Lượt xem: 906

Hắn khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày, gọi Phương Thuỵ vào.

Phương Thuỵ đưa tới một chiếc hộp gấm đỏ, Phó Toại Chi nhận lấy, đặt vào lòng bàn tay nàng.

"Mở ra xem."

Phó Tri Ngu bán tín bán nghi, vẫn nghe lời hắn mở hộp ra.

Trên lớp gấm là một chiếc vòng tay bằng vàng đỏ, đính các loại đá quý, trong suốt lấp lánh, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tiền của.

Phó Toại Chi lấy vòng tay ra, nắm lấy tay Phó Tri Ngu, cổ tay trắng nõn trong lòng bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn, trắng như tuyết.

Phó Tri Ngu không hiểu hắn mở vòng tay ra như thế nào, khi hoàn hồn lại, "cạch" một tiếng, vòng tay đã được đeo vào cổ tay nàng. Nàng thử cử động vài cái, cũng không biết cách mở ra, nghi hoặc nhìn Phó Toại Chi.

Hắn mỉm cười, ngăn cản động tác của Phó Tri Ngu: "Không cần tháo ra, đây là quà mừng ta tặng muội."

Kích thước vòng tay vừa vặn, không rộng không hẹp, như đã được đo ni đóng giày.

Nàng cúi đầu, những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay ấm áp cách một lớp áo mỏng, lại như trực tiếp áp vào da nàng, cảm giác tê dại lan ra khắp lưng.

Phó Toại Chi buông tay, cụp mắt nói: "Hôn lễ định vào tháng sau, nếu muội hối hận thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta." Hắn nhìn Phó Tri Ngu một cái đầy ẩn ý.

"Không cần lo lắng lời đàm tiếu, muội là muội muội của ta, không ai có tư cách trách móc muội."

Bóng dáng thiếu nữ biến mất ở cửa, Phó Toại Chi day day mi tâm, ngồi lại vào án thư.

Cuối cùng hắn cũng đã tặng chiếc vòng tay đó, ngay từ lần đầu tiên có ý nghĩ này, hắn đã cho thợ thủ công chế tác theo ý mình.

Hoa văn và đá quý trên vòng tay đều do hắn tự tay vẽ và lựa chọn, từ vô số bảo vật trong kho riêng chọn ra viên đá mà hắn cho là trong suốt nhất.

Có người gõ cửa điện.

Một lát sau, Phương Thuỵ thò đầu vào, dè dặt hỏi: "Hoàng thượng, Thái y viện đến rồi."

Phó Toại Chi cau mày: "Ai gọi người tới?"

"Ngự y nói là... công chúa bảo ngài ấy đến bôi thuốc cho Hoàng thượng." Phương Thuỵ do dự đáp.

Hoàng thượng không thích bị làm phiền, hắn cũng không biết có nên cho người vào hay không, nuốt nước bọt đầy căng thẳng.

Một lúc sau, từ trong điện truyền ra tiếng cười khẽ của Hoàng thượng.

Phương Thuỵ cũng ngẩn người, đoán chừng Hoàng thượng không trách tội bọn họ, vẫy tay gọi người vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-50.html.]

Phó Toại Chi vén áo lên, ngự y và Phương Thuỵ nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ khó hiểu.

Ông ấy do dự lên tiếng: "Hoàng thượng, vết thương không sâu, đã gần lành rồi, vi thần thấy... không cần bôi thuốc nữa."

Phó Toại Chi nghịch lọ thuốc mỡ, đầu ngón tay dính mùi thuốc mát lạnh, hờ hững nói: "Ngươi lui xuống đi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ngày thành hôn vừa định, từ trên xuống dưới trong cung cấm đều bận rộn, gấp rút chuẩn bị cho việc công chúa xuất giá.

Phó Tri Ngu cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra công chúa xuất giá có nhiều việc đến vậy, chỉ riêng lễ phục thôi cũng đã thử không biết bao nhiêu lần.

Cũng may mấy tháng trước mới tổ chức hôn lễ cho Tuyên Vương, nội đình vẫn còn quen tay, thời gian tuy gấp rút nhưng nhiều thứ đã có chuẩn bị, vội vàng cũng kịp ngày lành tháng tốt.

Tiền điện nàng ở trước kia không chứa được nhiều đồ, nội đình lại dọn dẹp Phi Hương Điện đã bỏ trống nhiều năm, nơi này rộng rãi hơn tiền điện gấp mấy lần, lúc này có rất nhiều cung nhân ra ra vào vào, bận rộn kiểm kê đồ đạc.

Phó Tri Ngu ôm con thỏ, từ khi trời lạnh, lông thỏ càng dày càng mềm, ôm trong tay giống như ôm một cái lò sưởi nhỏ.

Gương soi ra một khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung, son môi mỏng manh, dưới lớp y phục đỏ vàng xen lẫn càng thêm diễm lệ, yêu kiều.

Hà Nguyệt vội vàng đi vào, bế con thỏ từ trong lòng nàng ra: "Điện hạ, sắp đến giờ lành rồi."

Nàng nghe Hà Nguyệt bên tai lải nhải những quy tắc đã nói vô số lần, cầm cây quạt hỉ trên bàn trang điểm che trước mặt.

Trong nháy mắt, nhìn xuyên qua lớp vải trên cây quạt hỉ, mọi thứ trước mắt nàng đều trở nên mơ hồ, phủ lên một tầng màu đỏ mờ ảo.

Các nữ quan nâng váy đỏ thẫm, Hà Nguyệt đỡ nàng, lúc bước ra khỏi Phi Hương Điện, Phó Tri Ngu nghe thấy nàng ấy khẽ kêu: "Tuyết rơi rồi."

Tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi trên vai Phó Tri Ngu, thấm ra một mảng nhỏ.

Phó Tri Ngu muốn quay đầu lại nhìn, bị Hà Nguyệt giữ vai lại, dặn dò: "Tân nương không được quay đầu lại."

"Ta chỉ nhìn một chút thôi, xem hoàng huynh có đến không, không được sao?" Phó Tri Ngu nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt hạnh chăm chú nhìn nàng, Hà Nguyệt thấy mềm lòng, thở dài nói: "Chỉ một chút thôi."

Nấp sau cây quạt, Phó Tri Ngu nhanh chóng liếc nhìn, bộ diêu trên tóc khẽ lay động, rồi nàng cụp mắt xuống, chỉ có hàng mi khẽ rung mới để lộ tâm trạng của nàng.

Hoàng thượng không đến, Hà Nguyệt cũng thấy kinh ngạc. Hoàng thượng rõ ràng rất quan tâm công chúa, mọi việc đều do người của Thái Cực Điện đích thân hỏi han. Nếu không phải là không quan tâm, thì chỉ có thể là sợ tức cảnh sinh tình, nhìn thấy sẽ đau lòng.

Đoàn xe của nội đình vừa mới xuất phát không lâu, Phương Thuỵ đã nhận được tin tức, vào điện bẩm báo với Hoàng thượng.

Người không đến Phi Hương Điện, nhưng lại sai người báo cáo tỉ mỉ mọi việc.

Hoàng thượng có do dự hay không, Phương Thuỵ có thể đoán được đôi chút, ngay cả Trương Thế Hành khi biết chuyện cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, rất khéo léo hỏi Phương Thuỵ xem Hoàng thượng có phải say rượu rồi không.

Loading...