Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:07
Lượt xem: 930

Vách xe bị gõ hai tiếng, Ngụy Hân tưởng là nha hoàn của mình đến thúc giục, liền vén rèm xe lên trước.

Diêu Hành bất ngờ đối mặt với gương mặt của Tuyên Vương phi.

Ngụy Hân ngẩn người, lập tức quay người lại úp mặt vào tường, còn không quên bịt tai, nói: "Hai người có gì thì nói nhanh đi, ta bịt tai lại cái gì cũng không nghe thấy."

Diêu Hành ngượng ngùng nhìn Phó Tri Ngu, lấy hết can đảm nói: "Phải cáo từ công chúa ở đây, nhưng xin công chúa cho ta chút thời gian."

Tiếng thúc giục của phụ thân vang lên bên tai, Diêu Hành ngoái đầu nhìn lại mấy lần, muốn khắc ghi nụ cười nhàn nhạt trên môi thiếu nữ.

Chuyện Diêu Hành được công chúa sủng ái ở bãi săn được những người đi săn Thu cùng nhau lan truyền.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhiều người chờ xem trò cười của Diêu Hành, đoán xem hắn sẽ gặp chuyện gì, là bị lật lại chuyện cũ hay là ra ngoài vấp ngã gãy chân. Đặc biệt là La Tử Vọng, sau lưng không ít lần nói lời cay nghiệt với Diêu Hành, mỉa mai hắn nằm mơ giữa ban ngày.

Điều khiến hắn thất vọng là, tấu chương của Diêu Thượng thư đã dâng lên mấy ngày rồi, Diêu Hành vẫn bình an vô sự xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí còn đắc ý hơn trước.

Váy áo thiếu nữ lướt qua bậc thang, giày thêu chỉ dẫm lên thảm, gần như không nghe thấy tiếng bước chân.

Trong Thái Cực điện tràn ngập mùi long diên hương, thấm vào từng ngóc ngách.

Phó Tri Ngu biết hắn triệu kiến nàng là vì chuyện gì, nhưng khi nàng vào Thái Cực điện, lại không thấy bóng người, cả chính điện rộng lớn chỉ có một mình nàng.

Nhìn quanh bốn phía, ngay cả cung nữ thái giám cũng không có, Phó Tri Ngu chỉ có thể nhìn làn khói trắng lượn lờ trên lư hương để đoán xem đã qua bao lâu.

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, kèm theo tiếng cửa điện mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến Phó Tri Ngu đau mắt, khóe mắt ứa ra một giọt nước.

Phó Toại Chi mím môi, nhìn nàng.

Ánh mặt trời chiếu sáng gương mặt nàng, trong mắt phản chiếu bóng dáng người tới, nàng khẽ nghiêng đầu để lộ chiếc cổ thon dài, bóng xương quai xanh in trên làn da trắng nõn càng thêm rõ ràng.

Hắn liếc nhìn án thư, chỉ có một chén trà đã cạn, không được rót thêm.

Hắn bị chuyện khác làm chậm trễ, bảo thái giám mời nàng đến trước, không ngờ nàng lại thật sự đứng đợi đến khi hắn đến, sự cố chấp của nàng trong một số chuyện cũng không dễ thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-49.html.]

Phương Thuỵ nhận ra sự bất mãn của Hoàng thượng, nhưng hiện tại không phải lúc trách phạt cung nhân, hắn rón rén đóng cửa lại, để Hoàng thượng và công chúa nói chuyện riêng.

Phó Toại Chi ngẩng đầu, thiếu nữ cũng đáp lại bằng ánh mắt mong đợi.

Vừa nghĩ đến điều nàng đang hy vọng, chỉ trong nháy mắt, hắn thu lại cảm xúc trong mắt, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày, nói cho nàng biết chuyện Diêu gia dâng tấu chương.

Phó Toại Chi vừa nói, ánh mắt vừa quan sát trên mặt nàng. Hắn đang chờ đợi biểu hiện vui mừng của Phó Tri Ngu.

Phó Tri Ngu nhìn chằm chằm tấm thảm một lúc, nhận ra phản ứng của mình có vẻ quá nhạt nhẽo, liền ngẩng mặt cười nói: "Cảm tạ Hoàng huynh."

Mùi hương thoang thoảng lại gần, thiếu nữ ngẩng mặt lên, đôi mắt hạnh đen láy trong sáng, ánh mắt dừng trên mặt hắn.

Phó Toại Chi cổ họng siết lại, bình tĩnh lùi lại một bước, hỏi: "Sao vậy?"

"Muốn xem vết thương trên mặt Hoàng huynh đã lành chưa." Phó Tri Ngu định chọc vào mặt hắn nhưng không thành, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Phó Toại Chi khẽ cười: "Trên lưng còn chưa khỏi, xem không?"

Phó Tri Ngu không ngờ hắn có thể nói ra lời trơ tráo như vậy, mắt hạnh trợn to, đôi môi mấp máy vài cái, cũng không biết nên phản bác thế nào.

Ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên mặt nàng, ánh lên màu vàng ấm áp.

Lọt vào mắt Phó Toại Chi, khẽ lay động tâm tư của hắn.

Yết hầu chuyển động, Phó Toại Chi nghe thấy mình cất tiếng hỏi: "Ta hỏi muội lần cuối, thật sự muốn đồng ý gả vào nhà họ Diêu sao?"

Phó Tri Ngu hơi ngạc nhiên vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Vâng ạ."

"Không ngờ, chiếm được trái tim A Ngu lại dễ dàng như vậy." Phó Toại Chi không nhịn được lộ ra vẻ châm chọc, "Những chuyện hắn làm để lấy lòng muội, đổi lại là người khác cũng có thể làm được. Không phải Diêu Hành thì cũng sẽ có người khác, đến lúc đó A Ngu cũng sẽ sảng khoái đồng ý như vậy sao?"

"Vì Hoàng huynh biết không phải Diêu Hành thì cũng có người khác, vậy tại sao còn phải rối rắm chuyện này."

Phó Tri Ngu bị hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng, "Hoàng huynh, cho dù hôm nay huynh cảm thấy Diêu Hành không phù hợp, chẳng lẽ lần sau huynh sẽ không gả muội cho người khác sao? Những bức tiểu họa mà huynh bảo Triệu Như Chương đưa tới, chẳng phải là ý này sao?"

"Ai cũng có thể làm được, thì cũng phải làm trước đã. Thay vì đoán xem người khác sau khi thành thân có đối xử tốt với ta hay không, tại sao ta không thể chọn trước một người mình vừa lòng chứ?"

Phó Toại Chi nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, cảm nhận được thân thể nhỏ bé dưới lòng bàn tay khẽ run lên, lời nói của hắn như đang nói với Phó Tri Ngu, lại như đang tự nói với chính mình, nhẹ nhàng tan biến trong không khí của Thái Cực điện: "Ta cũng là vì muốn tốt cho muội."

Giọng điệu dịu dàng trong thoáng chốc vụt tắt, tim Phó Tri Ngu đập mạnh, hơi thở dồn dập, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Loading...