Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:05
Lượt xem: 897

Trên bàn cờ, quân cờ đen trắng cân sức ngang tài, theo sát kịch liệt.

Phương Thuỵ im lặng liếc nhìn Triệu Như Chương, thầm nghĩ Triệu đại nhân quả là có chút bản lĩnh, đánh cờ với Hoàng thượng mà vẫn giữ được phong thái ung dung, không hề có ý định nhường bước, mỗi nước cờ đều rất cẩn thận, thậm chí còn ăn được không ít quân của Hoàng thượng.

Phó Toại Chi đặt xuống một quân cờ, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thong dong chờ Triệu Như Chương đi tiếp.

Triệu Như Chương cau mày.

Phương Thuỵ chỉ thấy số lượng quân cờ đen trắng gần như ngang nhau, nhưng Triệu Như Chương lại biết mình đang bị Hoàng đế dắt mũi, rất khó có cơ hội lật ngược tình thế.

Phó Toại Chi cũng không thúc giục hắn, đặt chén trà sứ xanh xuống bàn, phát ra tiếng va chạm nhẹ.

Triệu Như Chương trầm ngâm hồi lâu, khẽ thở dài, đặt quân cờ trong tay xuống: "Thần thua rồi." Hắn chỉ vào mấy vị trí trên bàn cờ, nói: "Bất kể đặt ở vị trí nào, Hoàng thượng đều có hậu chiêu."

Phó Toại Chi phân phó Phương Thuỵ dọn bàn cờ, tự mình đứng dậy: "Tầm nhìn xa trông rộng, cũng không cố ý nịnh nọt lấy lòng, sau này rảnh rỗi thì đến đánh với trẫm vài ván nữa."

Triệu Như Chương khẽ cúi người: "Hoàng thượng quá khen."

Phó Toại Chi không tiếp tục nói về chuyện cờ, đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi có muội muội không?"

"Thần là trẻ mồ côi." Triệu Như Chương đáp.

Phó Toại Chi khẽ nhướng mày: "Sao ta nhớ, nội dung Lễ bộ trình lên..."

"Khi thần ở cô nhi viện đã được một vị tiên sinh dạy dỗ, coi như là con nuôi của ông ấy, trong nhà không còn ai khác." Triệu Như Chương giải thích, "Có lẽ các vị đại nhân ở Lễ bộ đã nhầm lẫn thành phụ thân của thần."

Phó Toại Chi ừ một tiếng, nhìn về phía xa, bóng lưng thiếu nữ dắt bạch mã, lại hỏi: "Vậy Triệu ái khanh thấy Diêu Hành là người thế nào?"

Triệu Như Chương do dự một lát, cân nhắc từ ngữ, mới trả lời: "Thần không quen hắn lắm, nhưng đã vài lần tiếp xúc, người này nho nhã, chưa từng có hành vi vượt quá khuôn phép."

"Thật sao?" Phó Toại Chi nhìn ra sự do dự của hắn, uống cạn chén trà trong tay, "Tào Quốc công tiến cử ngươi điều đến Ngự sử đài, ban đầu ta còn nghĩ có phải hắn muốn gả tiểu nữ nhi, chọn trúng ngươi rồi không, không ngờ lại thật sự đưa vào một nhân tuyển không tệ."

Vì đàn sói, mùa săn Thu kết thúc sớm hơn vài ngày.

Ngày hồi kinh, Ngụy Hân bỏ lại Phó Khải Chi, nhất định phải ngồi chung xe ngựa với Phó Tri Ngu, vẻ mặt thần thần bí bí.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Xe ngựa khẽ lắc lư, bánh xe lăn trên mặt đất tạo ra tiếng động lẫn với tiếng vó ngựa, miễn cưỡng át được tiếng nói chuyện trong xe, Ngụy Hân mới nhịn không được hỏi nàng: "Sao muội có chuyện vui mà không nói cho ta biết!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-48.html.]

Nàng vén rèm xe, thò đầu ra ngoài nhìn.

Diêu Hành cưỡi ngựa, len lén nhìn về phía xe ngựa của Phó Tri Ngu, nhưng lại chạm phải ánh mắt của Ngụy Hân, lập tức ngượng ngùng quay đầu đi.

"Hắn thẹn thùng cái gì chứ!" Ngụy Hân nói.

Một bàn tay vươn ra, kéo rèm xe xuống.

Ngụy Hân nhìn chủ nhân của cổ tay trắng nõn kia, lộ ra nụ cười trêu chọc: "Xem ra ta không nhìn lầm người, người cưỡi ngựa kia chính là Diêu Hành?"

Diêu Hành vốn nghĩ, nếu có thể nhân lúc nghỉ ngơi trên đường, lén nói với công chúa vài câu thì tốt biết mấy.

Lần trước hắn hành động thiếu suy nghĩ đã bị phụ thân trách phạt nặng nề, mấy ngày sau đó đều không gặp được công chúa.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vết thương trên người Diêu Hành vẫn còn âm ỉ đau. Nếu không phải gia nhân ngăn cản, e rằng trên người sẽ không chỉ có mấy vết roi đó.

Mặc dù vậy, sau khi Diêu Thượng thư trút giận xong vẫn suy nghĩ đến khả năng cầu hôn công chúa, đồng ý dâng tấu chương thử xem sao.

Hiện giờ trên xe không chỉ có công chúa, còn có cả Trường Bình Quận chúa, tức là Tuyên Vương phi.

Cho dù Diêu Hành có nhớ nhung Phó Tri Ngu đến đâu, cũng không dám đến gần trước mặt Hoàng đế và Tuyên Vương.

Hành động liên tục ngoái đầu nhìn xe ngựa và vẻ mặt tiếc nuối của hắn đều lọt vào mắt Phó Toại Chi.

Bên kia, Ngụy Hân vẫn đang lải nhải: "Muội quen hắn từ khi nào vậy? Quen bao lâu rồi? Có thể qua lại trước mặt Hoàng thượng mà không bị phát hiện, muội cũng lợi hại thật đấy!"

Phó Tri Ngu không nhịn được lùi ra sau, tránh né sự nhiệt tình của nàng, vừa tức vừa buồn cười: "Tỷ nghe ai nói vậy?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Phó Khải Chi nói tháng trước phủ công chúa của muội đã bắt đầu xây dựng, chứng tỏ Hoàng thượng đã nghe theo kiến nghị của các triều thần, có ý định tuyển phò mã rồi đấy."

"Phủ công chúa?" Phó Tri Ngu sững người.

Theo lời Ngụy Hân nói suy ra, đúng là sau khi Phó Toại Chi gia phong tước hiệu và thực ấp cho nàng, ngay sau đó đã bắt đầu xây dựng phủ công chúa. Thì ra thời gian trôi nhanh như vậy, thoắt cái đã hai tháng trôi qua, mà nàng đến giờ chỉ cần đi ngang qua khu vực gần Văn Hoa điện là vẫn cảm thấy không thoải mái.

Càng đến gần Hoàng thành, xe ngựa chạy chậm lại.

Ngụy Hân nhắc đến chuyện bị tập kích ở bãi săn, nói rằng người cố ý xông vào đám đông gây hỗn loạn, nhân cơ hội đốt mấy cái lều đã bị bắt, phải đợi áp giải về kinh mới xử lý.

Thấy Phó Tri Ngu tò mò về chuyện này, Ngụy Hân tiếp tục nói: "Bọn họ đều không thừa nhận việc đốt lều của muội, cũng rất thú vị, nhưng dù sao bãi săn cũng gió to, lửa bị thổi tắt cũng có khả năng, may mà không có tổn thất gì."

Loading...