Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:04
Lượt xem: 952

Cô bé nhìn chằm chằm Triệu Như Chương một lúc, nhận ra hắn là vị ca ca đã bế mình lên, miễn cưỡng nhớ lại lời phụ mẫu đã dạy, lí nhí nói lời cảm ơn với Triệu Như Chương.

Triệu Như Chương mỉm cười, không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa, cô bé cắn ngón tay cười theo.

Sắc mặt Diêu Hành càng thêm cứng đờ.

Sao hắn lại không biết Triệu Như Chương và công chúa còn có mối quan hệ này? Tối hôm đó hắn say rượu, chẳng phải là tạo cơ hội cho Triệu Như Chương sao?

May mà hắn chần chừ không vào, có cung nữ đến hỏi.

“Bệ hạ còn việc tìm ta, cáo từ.” Triệu Như Chương khẽ gật đầu, cũng không vạch trần suy nghĩ của Diêu Hành, khách sáo chào tạm biệt.

Diêu Hành vội vàng đi vào trong, nhìn thấy Phó Tri Ngu, bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi bước tới, đặt cô bé xuống.

Phó Tri Ngu chú ý đến vẻ mặt thất thần của hắn, hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Diêu Hành ấp úng vài câu, dường như đã hạ quyết tâm lớn, bất an nói: “Điện hạ, lúc nãy khi tại hạ vào, nhìn thấy Triệu đại nhân từ… từ chỗ người đi ra.”

“Triệu Như Chương?” Phó Tri Ngu hỏi lại.

Tim Diêu Hành chùng xuống, đã gọi thẳng tên luôn rồi sao?

Phó Tri Ngu khẽ cười: “Ngài ấy giúp bệ hạ đưa vài thứ đến.”

“Ra là vậy, là tại hạ suy nghĩ nhiều rồi.” Diêu Hành gượng gạo cười, vẫn còn lo lắng bất an. Muốn đưa đồ thì có biết bao nhiêu thái giám và cung nữ, tại sao lại phải để một người có chức vị đến đưa đồ cho công chúa.

Hắn nghĩ phức tạp, nhưng không dám nói ra, chỉ dám thăm dò hỏi Phó Tri Ngu: “Hình như bệ hạ rất coi trọng Triệu đại nhân, tại hạ cho rằng, sau này Triệu đại nhân nhất định sẽ trở thành cận thần của hoàng thượng, đến lúc đó tiền đồ vô lượng.” Càng nói trong lòng càng nghẹn khuất, không nhịn được buột miệng, “Điện hạ, bản triều có luật lệ, phò mã không được làm quan.”

“Vô lễ.” Hà Nguyệt nghe không nổi nữa, âm thanh mắng Diêu Hành, “Diêu công tử, ngài đừng tưởng công chúa coi trọng ngài, là có thể tùy ý suy đoán.”

Diêu Hành bất chấp tất cả, vén áo quỳ xuống: “Công chúa thứ tội, lần đầu tiên gặp công chúa tại hạ đã ngưỡng mộ không thôi, vất vả lắm mới được nói chuyện với công chúa, coi như là trời cao thương xót, để công chúa nhìn thấy tấm lòng thành của tại hạ. Nếu là trước đây, tại hạ nằm mơ cũng không dám nghĩ, vậy mà lại có thể nói chuyện với công chúa. Triệu đại nhân là tân khoa Trạng nguyên năm nay, lại quen biết công chúa, tại hạ sinh lòng ghen tị cũng là điều khó tránh khỏi.”

“Công chúa, lời đã nói đến đây, dù công chúa muốn trị tội tại hạ bất kính tại hạ cũng nhận, chỉ muốn nói hết lòng mình trước khi chịu phạt. Trước đây tại hạ tưởng mình chỉ kinh diễm dung mạo của công chúa, sau khi quen biết công chúa, lòng ái mộ càng thêm mãnh liệt, sinh lòng ghen tị là điều không thể tránh khỏi.”

Nói được một nửa, Phó Tri Ngu đã bị dọa sợ, vội vàng bịt tai cô bé lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-47.html.]

Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nên biết ta không phải… không phải huyết mạch của tiên đế, nếu hối hận ta có thể coi như chưa từng nghe thấy gì.”

Diêu Hành lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Tại hạ có để ý chuyện này hay không, mấy ngày nay chẳng lẽ công chúa còn không cảm nhận được sao?”

“Phải từ bỏ con đường làm quan, cũng không quan tâm sao?” Phó Tri Ngu hỏi hắn, “Chỉ có hư danh của một vị phò mã thôi.”

“Gia nghiệp trong nhà đã có đại ca lo liệu, không cần tại hạ gánh vác. Trong mắt công chúa chỉ là hư danh của một vị phò mã, nhưng tại hạ lại khao khát đã lâu.” Diêu Hành nói lời chân thành, “Nếu công chúa không muốn, sau này tại hạ sẽ không xuất hiện trước mặt công chúa nữa.”

Phó Tri Ngu im lặng hồi lâu, lâu đến mức khiến trái tim Diêu Hành dần dần chìm xuống.

Lúc lâu sau, Phó Tri Ngu nhẹ giọng đáp: “Ta suy nghĩ một chút, phải hỏi ý hoàng huynh đã.”

Diêu Hành sững người, niềm vui sướng khôn tả suýt chút nữa khiến hắn mất hết lý trí, dùng hết sức bình sinh mới có thể kiềm chế bản thân không thất lễ trước mặt công chúa.

Hắn lập tức cáo lui, muốn đi bàn bạc với phụ thân mình.

Hà Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, không nhịn được phàn nàn với Phó Tri Ngu: “Điện hạ, rốt cuộc người nhìn trúng điểm nào của hắn vậy, nô tỳ thấy Diêu Hành ngoại trừ dung mạo tạm được, còn lại đều tầm thường. Có biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn ái mộ người, tại sao cứ phải chọn hắn?”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Chẳng lẽ còn phải chọn trong số những người chưa từng gặp mặt này sao.” Phó Tri Ngu chậm rãi sắp xếp những tờ giấy thành một chồng, chuẩn bị mang đi đốt.

Đây là do Triệu Như Chương đưa tới, nói là bệ hạ dặn hắn đến đây, bảo công chúa nhất định phải xem xong.

Hà Nguyệt nhận lấy, kinh ngạc liếc nhìn nội dung bên trên, giật mình.

Đều là chân dung của các công tử con nhà thế gia, còn có vài dòng giới thiệu ngắn gọn.

Lúc đứng dậy, cây trâm cài hờ hững trên búi tóc rơi xuống đất, gãy làm đôi.

Hà Nguyệt kêu lên một tiếng, tiến lên nhặt, cây trâm bị gãy là kiểu dáng hoa sen Tịnh Đế mà Phó Tri Ngu thường cài. Nàng ta cẩn thận cất đi, nói: “Nô tỳ cất trước, đợi khi về tìm ngân tác cục sửa lại, đảm bảo sửa cho điện hạ giống như lúc đầu.”

Phương Thuỵ đi vào thay trà, bước chân nhẹ nhàng, không dám quấy rầy Phó Toại Chi và Triệu Như Chương đang chơi cờ.

Hắn đi theo bệ hạ đã lâu, ít nhiều cũng nhìn ra được chút manh mối, đôi khi còn có thể bắt chước nói vài câu.

Loading...