Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:06:02
Lượt xem: 968

Miếng ngọc bội xanh biếc được đặt trước mặt, cô bé không biết giá trị của nó, chỉ thấy là một món đồ chơi mới lạ, đưa tay muốn lấy ra chơi.

Phó Tri Ngu ấn tay cô bé xuống, đẩy ngọc bội về, từ chối sự lấy lòng cố ý của Diêu Hành: “Không cần đâu, con bé mới năm tuổi, không nhận được món quà quý giá như vậy, huynh cứ cầm về đi.”

Diêu Hành ngượng ngùng nhận lại, trơ mắt nhìn Phó Tri Ngu cầm một chuỗi anh lạc đeo lên cổ cô bé, trên đó đính đá quý màu đỏ, còn đắt hơn ngọc bội của hắn nhiều.

Nào phải là không nhận được, rõ ràng là không muốn nhận của hắn.

Hắn rất sợ công chúa vì chuyện tối qua mà có ấn tượng xấu với hắn, đợi hồi lâu, Phó Tri Ngu cũng không nhắc đến chuyện say rượu.

Trái tim treo lơ lửng của Diêu Hành từ từ hạ xuống, nghĩ rằng đã qua chuyện rồi, công chúa cũng không phải là người so đo loại chuyện này.

Bên ngoài lều vang lên tiếng thái giám truyền lời, Phó Toại Chi sải bước vào, thấy Diêu Hành cũng ở đó, không khỏi khựng lại.

Cảm nhận được ánh mắt bất mãn của bệ hạ, như kim châm vào lưng Diêu Hành, khiến hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Phó Toại Chi liếc nhìn cô bé, tóc được tết thành b.í.m nhỏ, đính đủ loại trang sức nhỏ, liếc mắt là biết do Phó Tri Ngu làm.

Phó Tri Ngu xoa đầu cô bé, bảo cung nữ đưa cô bé về.

Diêu Hành vẫn còn đứng đó, Phó Toại Chi càng nhìn càng chướng mắt, lên tiếng hỏi: “A Ngu coi trọng ngươi, Diêu công tử ở lại dùng bữa trưa cùng nhé.”

Hắn nào dám, cách một khoảng xa cũng có thể cảm nhận được áp lực từ bệ hạ, vội vàng từ chối, vội vã rời khỏi lều.

Phó Toại Chi nhìn bóng lưng hắn chạy biến, không nhịn được cười khẩy: “Chỉ là kẻ hèn nhát có gan làm mà không dám nhận thôi.”

“Đương nhiên không bằng bản lĩnh hoàng huynh hôm qua một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t con sói đầu đàn.” Phó Tri Ngu cất trang sức trên bàn.

Phó Toại Chi tiến lại gần, Phó Tri Ngu không hiểu sao.

Hắn đưa tay xoa đầu Phó Tri Ngu, mái tóc đen mềm mượt, lướt qua lòng bàn tay mềm mại.

Phó Tri Ngu ngạc nhiên mở to mắt.

Sao ta lại cảm thấy… động tác này của Phó Toại Chi, giống hệt như lúc ta sờ con thỏ trong cung vậy?

Tiểu cô nương tràn đầy bất mãn trong mắt, Phó Toại Chi thu tay lại, thuận miệng nói: “Vừa rồi thấy A Ngu xoa đầu cô bé kia, thấy thú vị, cũng muốn thử xem sao.”

Diêu Hành bước ra khỏi lều, hít thở không khí trong lành trên thảo nguyên, mới phát hiện sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nói chuyện, hắn đã cảm thấy không thở nổi dưới áp lực của bệ hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-46.html.]

Nghĩ đến việc phải để người như vậy đồng ý với thỉnh cầu cầu hôn công chúa của hắn, trừ phi công chúa đích thân gật đầu, nếu không e rằng khó mà đạt được.

Liếc mắt thấy bên cạnh còn có một người đang đứng nói chuyện với Phương Thuỵ. Diêu Hành cố ý đi chậm lại, nghe lén nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Triệu Như Chương đương nhiên nhận ra hành động nhỏ của hắn.

Ánh mắt chạm nhau, Diêu Hành chột dạ, ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Triệu Như Chương thu hồi ánh mắt, như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Diêu Hành tự phụ dung mạo cũng coi như không tệ, so với vị tân khoa Trạng nguyên năm nay vẫn kém hơn một bậc.

Nghĩ đến công chúa cũng đã gặp vị tân khoa Trạng nguyên, còn trò chuyện với hắn, trong lòng Diêu Hành bỗng dưng dâng lên cảm giác nguy cơ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn suy đi nghĩ lại, sáng sớm hôm sau đã đợi sẵn bên cạnh lều của cô bé, chặn họ lại khi cung nữ đưa cô bé ra ngoài.

“Ta cũng định đi gặp công chúa, để ta đưa cô bé đi nhé.” Diêu Hành nói.

Cung nữ vẻ mặt khó xử, không có lệnh của bệ hạ hay công chúa, đương nhiên nàng ta không thể tùy tiện giao người cho Diêu Hành.

Cô bé đột nhiên kéo tay áo cung nữ, nhón chân lên, ghé vào tai nàng ta nói nhỏ vài câu.

Một lát sau, Diêu Hành bế cô bé đi về phía lều của Phó Tri Ngu.

Rất nhiều người biết chuyện của cô bé này, hâm mộ phụ mẫu cô bé có vận may tốt như vậy được công chúa ưu ái, còn vì thế mà được bệ hạ giao phó công việc.

Diêu Hành tận hưởng ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh, không nhịn được hỏi: “Muội đã nói gì với cung nữ vậy?”

“Muội nói muội quen huynh, hôm qua đã gặp huynh ở chỗ tỷ tỷ.” Cô bé nói bằng giọng trẻ con.

Diêu Hành cũng không so đo chuyện cô bé túm cổ áo hắn làm nhăn nữa, bế cô bé đến trước lều, bảo cung nữ vào bẩm báo.

Bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, Diêu Hành chỉ có thể nghe ra là công chúa đang nói chuyện với người khác, hơn nữa còn là nam tử. Hắn bỗng dưng có dự cảm không lành, cảm thấy giọng nói của nam tử có chút quen tai, rất giống giọng nói mà hắn đã nghe gần đây.

Một lát sau, sau một hồi tiếng sột soạt, người mà Diêu Hành không muốn gặp bước ra từ bên trong.

“Triệu đại nhân, chẳng lẽ bệ hạ cũng ở trong đó?” Diêu Hành biết rõ còn cố hỏi.

Triệu Như Chương nhìn lại, giọng điệu bình thản: “Bệ hạ không ở đây.”

Nghĩ đến việc Triệu Như Chương có thể đang nói chuyện riêng với công chúa, trong lòng Diêu Hành chua xót không thôi, chỉ muốn Triệu Như Chương đừng bao giờ xuất hiện trước mặt công chúa nữa. Nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục mỉm cười, bề ngoài duy trì sự khách sáo, tránh để hắn đến trước mặt công chúa mách lẻo.

Loading...