Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:59
Lượt xem: 1,102

Mở nắp hộp, lấy một ít thuốc mỡ, Phó Tri Ngu cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.

Vết thương này rất nhỏ, đến nỗi ngự y cũng không phát hiện ra.

Đầu ngón tay mềm mại lướt qua làn da trên mặt hắn, mang đến cảm giác ngứa ran. Làn da trắng nõn gần trong gang tấc, gần như có thể nhìn thấy mạch m.á.u màu xanh tím ẩn hiện bên dưới.

Phó Tri Ngu tập trung bôi thuốc, không để ý đến ánh mắt của Phó Toại Chi ngày càng tối sầm và bàn tay vô thức siết chặt.

Đợi đến khi thuốc mỡ được thoa đến gần như trong suốt, Phó Tri Ngu định rút tay về, thì bị Phó Toại Chi nắm lấy cổ tay.

Tiểu cô nương hít thở hỗn loạn, hộp thuốc mỡ trong tay rơi xuống đất, lăn lóc vài vòng.

Phó Tri Ngu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi: "Đã bôi thuốc xong rồi, còn gì nữa..." Chưa dứt lời, đầu ngón tay truyền đến một trận đau nhói, tiểu cô nương đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Phó Toại Chi.

Vị thuốc hơi đắng và mát lạnh lan tỏa trong miệng, Phó Toại Chi cắn đầu ngón tay nàng.

"Đau." Phó Tri Ngu kêu lên, "Huynh làm gì vậy?"

"Trừng phạt muội vì đã không màng đến sự an toàn của bản thân."

Phó Toại Chi buông ra, nàng vội vàng rút ngón tay về, trên đầu ngón tay in hằn một dấu răng mờ nhạt, nàng định giải thích, nhưng Phó Toại Chi không cho nàng cơ hội, "Lần này có người giúp muội, lần sau thì sao? Khi chưa có đủ năng lực giúp đỡ người khác, đừng lấy sự an toàn của bản thân ra làm trò đùa."

Hắn liếc nhìn Phó Tri Ngu, đối phương dường như vẫn còn chút ấm ức.

"Muội là kim chi ngọc diệp, nếu muội xảy ra chuyện gì, những người bên dưới sẽ bị phạt cùng."

Phó Tri Ngu định mở miệng phản bác, thì cổ tay bị Phó Toại Chi kéo nhẹ, nàng mất thăng bằng, ngã vào người hắn. Đầu óc trống rỗng, chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Phó Toại Chi phả vào vành tai.

"Thánh chỉ đã ban không thể thu hồi, ta nói muội là công chúa, thì không ai có thể phủ nhận thân phận của muội."

Giọng nói hắn mang theo ý cười mà chính hắn cũng không nhận ra, "Nếu có điều gì muốn xin, nên tìm ai. A Ngu, muội nên hiểu rõ điều này."

Hơi thở của Phó Toại Chi bao trùm lấy nàng, khiến Phó Tri Ngu thoáng chốc thất thần.

Chiếc giường không lớn, Phó Toại Chi chỉ ngồi thôi cũng đã thấy chật chội, huống hồ còn thêm Phó Tri Ngu, nàng phải chống tay mới không để cả người nằm đè lên Phó Toại Chi.

"Biết sai chưa?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Tri Ngu miệng thì nhận lỗi, nhưng hắn vẫn nghe ra được giọng điệu có chút qua loa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-44.html.]

Phó Toại Chi giơ tay lên, véo má nàng như cách Phó Tri Ngu véo má cô bé kia.

Làn da trắng nõn, in hằn hai dấu tay đỏ nhạt.

Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, Phó Tri Ngu giật mình, nhận ra tư thế hiện tại của hai người nếu bị người khác nhìn thấy sẽ xấu hổ đến mức nào, vội vàng muốn đứng dậy khỏi người hắn.

Nàng chống tay nãy giờ, cánh tay đã tê cứng. Phó Toại Chi đỡ nàng dậy, thản nhiên gọi "Vào đi."

Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, có vài chiếc lều bị cháy, trong đó có lều của Phó Tri Ngu. Không đến mức cháy thành tro bụi, nhưng gió lùa tứ phía, không thể ở được nữa.

Lúc này trời đã tối đen, Phó Tri Ngu không muốn ngủ ngoài trời, càng không muốn trải qua thêm một lần bị sói tru lúc nửa đêm, nên bị Phó Toại Chi nửa dỗ nửa ép đồng ý ở lại.

Các triều thần vẫn đang đợi Phó Toại Chi bàn bạc đối sách, hắn đứng dậy, để Phó Tri Ngu vào trong tắm rửa.

Trà xanh làm dịu đi vị đắng còn sót lại trên đầu lưỡi, Phó Toại Chi nhướng mày.

Các đại thần ngừng nói, không biết nội dung vừa rồi vì sao lại khiến bệ hạ không vui.

"Không sao." Phó Toại Chi cũng không còn tâm trạng bàn bạc với bọn họ nữa, phẩy tay ra hiệu cho bọn họ lui ra, "Hôm nay các khanh vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì ngày mai bàn tiếp."

Lời vừa dứt, các đại thần đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn sắc mặt bệ hạ, lúc nãy bọn họ đều tận mắt chứng kiến cảnh bệ hạ b.ắ.n c.h.ế.t con sói đầu đàn, đoán rằng chắc hẳn bệ hạ cũng cảm thấy mệt mỏi, nên nghe theo lời Phó Toại Chi, lần lượt cáo lui.

Nến trong lều vẫn chưa tắt, Phó Toại Chi dừng bước, đợi Phó Tri Ngu đồng ý mới vén rèm lên.

Phó Tri Ngu mặc áo ngủ, nằm sấp trên giường nhỏ, đang đếm đồ trang sức trong hộp trang điểm, trên người đắp một tấm chăn mỏng, vải lụa trượt xuống, chất đống ở đầu gối, để lộ đôi chân trắng nõn đung đưa.

Phó Toại Chi thấy vậy liền quay mặt đi, bước tới lấy chiếc hộp, đồ trang sức va chạm vào nhau tạo ra tiếng leng keng. Khi hắn quay người lại, Phó Tri Ngu đã cuộn mình trong chăn, ánh mắt mong chờ hắn thổi tắt nến.

Phó Toại Chi liếc nhìn chiếc giường nhỏ, vừa đủ cho Phó Tri Ngu nằm, cũng đủ để nàng trở mình...

"Hoàng huynh không nghỉ ngơi sao?" Phó Tri Ngu thò đầu ra, mái tóc đen xõa tung trên giường, má ửng hồng vì hơi nước, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng long lanh.

Hắn không có động tĩnh, Phó Tri Ngu tưởng rằng hắn còn việc phải xử lý, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ trước.

Sau một trận choáng váng bất ngờ, nàng sợ hãi mở mắt ra - Phó Toại Chi bế nàng lên, đi vào phòng trong, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường.

Phó Tri Ngu chớp mắt, nhìn những món đồ trang trí bằng vàng bạc, ngọc ngà và ngà voi xung quanh, nhận ra đây là giường của Phó Toại Chi.

Loading...