Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:56
Lượt xem: 953
Phó Tri Ngu cũng bị dọa lùi lại vài bước, lưng va vào n.g.ự.c một người, ngay sau đó người nọ đỡ lấy vai nàng, lòng bàn tay ấm áp áp vào lớp áo mỏng manh, khiến nàng run rẩy.
Phó Tri Ngu nín thở, ngẩng mặt lên, xuyên qua màn sương, hiện ra trước mắt chính là dung mạo của Phó Toại Chi
Hắn thản nhiên lướt qua gò má trắng bệch của Phó Tri Ngu, khóe môi như có như không nhếch lên một nụ cười: "Sợ đến vậy, xem ra vẫn là sói đáng sợ hơn ta."
Phó Tri Ngu cắn môi, khẽ hừ một tiếng.
"Nửa đêm gió lớn, khoác lên trước đi."
Áo choàng phủ xuống đầu, vừa rồi còn khoác trên cánh tay Phó Toại Chi, vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể hắn. Phó Toại Chi hơi cúi người, giúp nàng thắt chặt dây áo ở cổ.
Bầy sói áp sát, Phó Toại Chi không hề hoảng loạn, vẫy tay bảo cấm quân và nội thị bày trận.
Cứ mỗi khi bầy sói tiến lên một đoạn, đều có người phát ra tiếng khóc và tiếng hét kinh hãi, vang vọng trong màn đêm u tối.
Phó Tri Ngu nắm chặt áo choàng, đứng bên cạnh Phó Toại Chi, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh, trong mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng, nhận lấy cung tên Phương Thuỵ đưa tới.
Kéo cung, lắp tên, nhắm vào con sói xám ở xa.
Phó Tri Ngu nín thở, toàn bộ tâm trí đều đặt trên mũi tên đó.
Ánh bạc lóe lên, kèm theo tiếng vũ khí sắc bén xé gió, mũi tên rời khỏi dây cung nhanh đến mức không nhìn rõ quỹ đạo, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của con sói đầu đàn, Phó Tri Ngu mới phản ứng lại là nó đã trúng tên.
Con sói đầu đàn gục xuống, khiến những con sói khác chững lại trong giây lát, nhưng không hề ngăn cản bước chân chúng, một con đầu đàn mới lập tức thay thế.
Phó Tri Ngu nắm chặt vạt áo, ánh mắt lo lắng nhìn Phó Toại Chi.
Dưới ánh trăng, gương mặt hắn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bầy sói, môi mỏng mím chặt.
Vài vị võ tướng từng chinh chiến sa trường có kinh nghiệm đối phó với mãnh thú, nhưng khi đó bên cạnh họ đều là binh lính và tướng lĩnh giàu kinh nghiệm. Còn hiện tại, có rất nhiều nữ quyến và quan văn, một khi bầy sói tấn công, mọi người sẽ tự lo cho bản thân, khó mà có thể bảo vệ những người tay trói gà không chặt này.
Một cảm giác ấm áp truyền đến từ đỉnh đầu - Phó Toại Chi xoa đầu nàng, bảo Phương Thụy đưa Phó Tri Ngu ra phía sau nghỉ ngơi.
"Nhưng mà..." Phó Tri Ngu do dự không muốn đi.
"Muội ở lại đây có thể giương cung b.ắ.n tên hay vung đao được sao? Còn phải phân người bảo vệ muội nữa." Phó Toại Chi không hề tỏ ra hoảng loạn, giọng nói bình tĩnh, khiến tâm trạng lo lắng bất an của Phó Tri Ngu dần được xoa dịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-42.html.]
Một nhóm nhỏ cấm quân đưa các nữ quyến và quan văn không có khả năng chiến đấu rút lui về phía sau, tránh gây thêm phiền phức cho các cấm quân và võ tướng còn lại.
Tình hình có vẻ trật tự hơn trước, Phó Tri Ngu nhìn quanh, không thấy Diêu Hành, lại nhìn thấy một nhân vật khiến nàng bất ngờ.
Triệu Như Chương đứng một mình, vẻ mặt lạnh lùng, áo trắng như tuyết, nhìn về phía xa.
Nhận thấy ánh mắt bên cạnh, hắn quay đầu, chạm phải ánh mắt của Phó Tri Ngu, khẽ gật đầu.
Mùi m.á.u tanh thoang thoảng trong không khí, Phó Tri Ngu không khỏi cảm thấy buồn nôn. Thấy vậy, Phương Thụy vội vàng đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ đựng dầu bạc hà.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Mùi dầu bạc hà cay nồng, nhanh chóng át đi mùi khó chịu.
Phó Tri Ngu vừa gắng gượng thoát khỏi ký ức tồi tệ, thì nghe thấy tiếng la hét vang lên trong đám đông, không biết ai dẫn đầu chạy tán loạn, như một con ruồi không đầu khiến mọi người chạy toán loạn, tình hình trở nên hỗn loạn.
Có người chạy loạn xạ, đụng phải cây cột đang cháy, mùi khói bốc lên nồng nặc, Phương Thụy kêu lên "Hỏng rồi", kéo tay áo Phó Tri Ngu: "Công chúa, nô tài bảo vệ người!"
Khói làm Phó Tri Ngu cay mắt, chỉ có thể nhìn thấy đường đi một cách lờ mờ, bị Phương Thụy kéo chạy về phía trước.
Khi đi ngang qua một chiếc lều, Phó Tri Ngu nghe thấy tiếng khóc của một bé gái, nàng dừng bước, lần theo tiếng khóc tìm kiếm bóng người.
"Công chúa?" Phương Thụy quay đầu lại, hắn cũng nghe thấy tiếng khóc, nhận ra Phó Tri Ngu muốn làm gì, "Công chúa, chỗ đó nguy hiểm!"
Phó Tri Ngu nhìn xung quanh, thấy một bé gái trốn trong góc, quần áo đẹp đẽ, có lẽ là bị lạc gia đình.
Lửa đã lan đến mép lều, bé gái vẫn ngây thơ đứng đó.
Phó Tri Ngu còn chưa kịp hét lên "Chạy mau", thì bé gái đã bị một người khác bế lên đưa ra ngoài - Triệu Như Chương nhíu mày, hắn vừa kịp cứu cô bé này, nhưng không biết phải làm sao tiếp theo.
Cô bé lơ lửng trên không trung, vung vẩy cánh tay ngắn ngủn, để lại vài dấu vân tay màu xám trên chiếc áo choàng màu sáng của Triệu Như Chương.
"May quá." Phó Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, bước đến trước mặt Triệu Như Chương, "May mà có Triệu đại nhân."
Triệu Như Chương liếc nhìn nàng, đặt bé gái xuống, lùi lại vài bước: "Công chúa không bị thương chứ?"
Cô bé nín khóc, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Cô bé chưa hiểu được khái niệm "ân nhân cứu mạng", so với Triệu Như Chương lạnh lùng, cô bé chọn lao vào Phó Tri Ngu, ôm chặt lấy chân nàng không buông.
Các nội thị chạy đến dập lửa, đám cháy đã được dập tắt, họ đang kiểm kê số lượng lều bị cháy và số người bị thương.