Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:54
Lượt xem: 1,037

"Nghe nói gần đây tiệm của bọn họ ra mắt một mẫu khuyên tai mới, dùng ngọc làm nền, khảm thêm kim ngân tuyến, tạo thành đủ loại hoa văn." Diêu Hành hỏi nàng, "Phụ thân ta vừa khéo có được một khối ngọc, ngày khác ta sẽ xin phụ thân, làm cho công chúa một đôi khuyên tai nhé."

Hắn tưởng rằng công chúa sẽ e lệ đồng ý, thậm chí còn đang suy nghĩ nên làm hoa văn gì.

Ai ngờ Phó Tri Ngu lại khẽ nhíu mày, dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó, một lúc lâu sau mới trả lời "Không cần", không nói thêm lời khách sáo nào khác.

Diêu Hành không biết mình đã làm sai chỗ nào, những bằng hữu của hắn khi theo đuổi nữ tử, đều là tặng y phục trang sức, chưa từng thấy ai vì vậy mà không vui cả.

Đang định hỏi thêm, có một tiểu thái giám tiến lên, hành lễ với công chúa, nói: "Điện hạ, Trương đại nhân đang tìm người, nghe nói là ngựa có chút vấn đề."

Diêu Hành vừa định nói cùng nàng đi, tiểu thái giám đã ngăn hắn lại, cười tủm tỉm nói: "Nô tài rót rượu cho người."

Ra ngoài, Phó Tri Ngu nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Trương Thế Hành, len lén thò đầu nhìn vào trong lều, tiểu thái giám kia đang rót rượu gắp thức ăn cho Diêu Hành.

Rõ ràng là có người bảo hắn đến, để nàng có thể thoát thân.

Diêu Hành ở lại bàn, tiểu thái giám rất nhiệt tình rót rượu cho hắn, chén này tiếp chén kia.

Hắn rất muốn từ chối, nhưng tiểu thái giám ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, liền khiến Diêu Hành từ bỏ ý định đuổi theo.

Niềm vui được bệ hạ để mắt tới tràn ngập trong lòng hắn, dù sau đó tiểu thái giám không còn khuyên hắn uống rượu nữa, Diêu Hành vẫn uống không ngừng, khá táo bạo bắt đầu hỏi han tiểu thái giám về sở thích của công chúa.

Kết thúc bữa tiệc, Diêu Hành say khướt được tiểu thái giám dìu về chỗ ở.

Hà Nguyệt lắc đầu thở dài, kể lại cảnh tượng đã thấy cho Phó Tri Ngu nghe, còn không quên bổ sung vài câu cảm nhận của mình: "Diêu công tử có phần hơi đắc ý vênh váo, mới quen biết người đã..."

Bị Phó Tri Ngu liếc mắt nhìn, nàng ta mới im miệng.

Lần đầu tiên ngủ trong lều trại, Phó Tri Ngu trằn trọc mãi không ngủ được, nghe tiếng gió bên ngoài, mơ hồ xen lẫn một hai tiếng sói tru.

Phó Tri Ngu sững người, bãi săn này sao lại có tiếng sói tru?

Nàng nhìn Hà Nguyệt, ánh mắt đối phương cũng đầy nghi hoặc.

"Ngươi... ngươi có nghe thấy gì không?" Phó Tri Ngu nhỏ giọng hỏi.

Hà Nguyệt do dự đáp: "Giống tiếng sói?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-41.html.]

Hai người đang do dự, trong lều trại gần đó cũng có động tĩnh.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hà Nguyệt khoác áo đứng dậy: "Nô tỳ ra ngoài xem thử."

Một lát sau, Hà Nguyệt hốt hoảng trở về, thúc giục Phó Tri Ngu mặc quần áo: "Điện hạ, Trương đại nhân đến rồi."

Phó Tri Ngu vừa mặc xong quần áo, Trương Thế Hành đã sải bước vào: "Đêm khuya đến đây làm phiền công chúa rồi." Từ khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, Phó Tri Ngu lại nhìn ra vẻ nghiêm trọng, "Phát hiện có bầy sói trong bãi săn, xin công chúa hãy tránh đi một lát."

"Thật sự là sói sao?" Phó Tri Ngu lạnh sống lưng, "Sao tự dưng trong bãi săn lại có sói?"

Nhiều thành viên tông thất và triều thần mang theo gia quyến ở đây, còn có... nàng lo lắng cho sự an toàn của Phó Toại Chi, nếu là người khác đến nàng còn có thể thoải mái hỏi, nhưng đây lại chẳng ai khác ngoài Trương Thế Hành, người của Phó Toại Chi. Đột nhiên, lời nói đã nghẹn lại, không thể thốt ra.

"Vẫn chưa điều tra ra, tóm lại điện hạ hãy đi theo tại hạ trước, nếu điện hạ có mệnh hệ gì, tại hạ c.h.ế.t vạn lần khó chuộc tội." Trương Thế Hành vỗ vào đao bên hông.

Ngoài dự đoán của nàng, giờ này Phó Toại Chi vẫn chưa ngủ, chỉ là so với cẩm y hoa phục lúc trước, bây giờ ăn mặc giản dị hơn.

... Không ngờ "tránh đi một lát" mà Trương Thế Hành nói, lại là đến chỗ Phó Toại Chi.

Phó Tri Ngu nhất thời không biết so sánh cái nào đáng sợ hơn, bị tiếng sói tru dọa hay là ở bên cạnh Phó Toại Chi.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Phó Tri Ngu hoàn hồn, trong đôi mắt hạnh còn mang theo chút hoang mang.

"Chẳng lẽ là cảm thấy ta còn đáng sợ hơn sói?" Phó Toại Chi nhướng mày, ăn mặc thường phục khiến ngũ quan hắn nhu hòa hơn nhiều, nhưng giữa mày vẫn mang theo vẻ áp bức của bậc đế vương.

"Không... không có!" Bị chọc trúng tim đen, Phó Tri Ngu đỏ mặt, may mà bây giờ là ban đêm, Phó Toại Chi hẳn là không nhìn rõ, "Ta đang lo lắng cho những người bên ngoài, tứ ca và quận chúa bọn họ..."

"Không phải đang lo lắng cho Diêu Hành là tốt rồi."

Phó Tri Ngu sững người, đại khái là chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được câu này từ miệng Phó Toại Chi, nhíu mày: "Muội và Diêu Hành mới quen biết thôi!"

Phó Toại Chi không tỏ rõ ý kiến: "Các triều thần và tông thất đều có cấm quân bảo vệ, chỉ cần không chạy loạn, ngoan ngoãn ở yên tại chỗ sẽ bình an vô sự."

Tiểu cô nương hậm hực quay mặt đi đứng dậy, đi ra ngoài lều.

Cấm quân đã thông báo cho mọi người trong các lều trại, rất nhiều tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, ngay cả chó hoang cũng chưa từng thấy mấy lần, huống chi là sói, đang lo lắng ôm nhau khóc.

Ban ngày bọn họ đi săn còn yên bình, hoàn toàn không nghe nói có sói, đêm xuống lại liên tiếp xuất hiện vài con. Không cần nghĩ kỹ cũng có thể đoán được, chắc chắn là có người nhân lúc yến tiệc hỗn loạn, thả chúng vào bãi săn.

Xa xa le lói ánh sáng màu xanh lục.

Loading...