Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:22
Lượt xem: 902

Địa điểm Thu săn được định ở bãi săn riêng của hoàng thất, trước khi danh sách được xác định, đã phái người đi dọn dẹp một lượt, biết được lần này có thể mang theo gia quyến, lại cố ý thả thêm một ít thỏ, nai nhỏ… những loài động vật có tính tình ôn hòa, có thể lấy lòng các tiểu thư.

Trải qua trăm năm chăm sóc, không chỉ có thảo nguyên và hồ nước mênh m.ô.n.g vô tận, trong rừng rậm có cây cổ thụ cao chót vót và hoa dại sum suê. Trên thảo nguyên dựng lên từng cái lều, không biết là người của bãi săn cách hoàng cung quá xa nên tin tức chậm trễ, hay là có nguyên nhân khác, tóm lại chỗ ở của Phó Tri Ngu cách chủ trướng của Phó Toại Chi khá xa.

Phó Tri Ngu không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy sắp xếp như vậy rất chu đáo.

Nàng đồng ý dứt khoát, để cung nữ trực tiếp mang hành lý vào trong.

Dưới con mắt của mọi người, ánh mắt Phó Toại Chi chỉ lướt qua nụ cười của nàng, xoay người đi về phía chủ trướng.

Phó Tri Ngu không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể hâm mộ nhìn những tiểu thư đã học cưỡi ngựa thể hiện tài năng, chậm rãi tản bộ trên thảo nguyên, tiện tay hái một nắm hoa dại kết thành vòng hoa.

Nàng chạy chậm đến bên hồ, đội vòng hoa kết từ đủ loại hoa lên đầu, chậm rãi cúi người nhìn chính mình trong mặt nước.

Mấy thiếu niên mặc hoa phục không đi theo trưởng bối săn b.ắ.n đua ngựa, nhìn quanh bốn phía, không khỏi bị bóng dáng màu đỏ thạch lựu thu hút ánh nhìn.

“Bên hồ đó là khuê nữ nhà ai vậy?” Có người không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Là công chúa!” Người bên cạnh đã từng gặp Phó Tri Ngu ở Kim Minh trì.

“Công chúa nào?”

“Hình như là Vĩnh Gia công chúa.”

Nghe thấy phong hiệu, mọi người im lặng trong giây lát.

Trước đó mấy nhà công tử có ý định cầu hôn công chúa đều gặp chuyện không may, người bị gãy chân kia không biết bây giờ đã khỏi hẳn chưa.

Bạn đồng hành trêu chọc: “Xa như vậy, chỉ nhìn thấy bóng lưng, sao ngươi biết là Vĩnh Gia công chúa?”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Người kia chìm vào hồi ức, khóe môi không tự chủ được cong lên: “Bên Kim Minh trì kinh hồng nhất phiến, gặp qua một lần khó quên.”

Nghe vậy, những người khác đều tò mò, muốn đi xem thử vị tiểu công chúa đẹp khiến bạn mình khó quên rốt cuộc là người phương nào.

Má dính đất, Phó Tri Ngu vốc nước hồ rửa sạch, lúc muốn lau khô thì phát hiện mình quên mang khăn tay.

“Điện hạ, dùng cái này đi.”

Nàng nghe vậy quay đầu lại, để các thiếu niên nhìn rõ dung mạo của nàng, có giọt nước nhỏ bám trên hàng mi dày và dài, mấy lọn tóc mai ướt át dính trên má.

Tóc đen môi đỏ, da trắng hơn tuyết.

Thấy Phó Tri Ngu không nhận khăn tay, hắn có chút xấu hổ giải thích: “Điện hạ đừng ngại, khăn tay sạch sẽ.”

Phó Tri Ngu khẽ lắc đầu.

Thiếu niên thất vọng rụt tay lại, bạn đồng hành của hắn có chút hả hê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-38.html.]

“Diêu Hành, mau quay lại đây!”

Diêu Hành lưu luyến không rời quay đầu lại.

Hắn dường như đang do dự, dừng bước, lại đi tới trước mặt nàng, lấy hết can đảm hỏi: “Ta có thể mời Điện hạ cùng đi dạo không?”

Phó Tri Ngu ngẩn ra: “Ta không biết cưỡi ngựa.”

Nàng nở nụ cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Diêu Hành đỏ mặt, căng thẳng hỏi: “Vậy… vậy ta có thể dạy Điện hạ…” Nói xong hắn cũng hối hận, sao có thể trực tiếp như vậy, nếu dọa công chúa sợ, nàng từ chối ngay mặt mũi mất hết thì không sao, nhưng nếu sau này nàng không để ý tới hắn nữa thì phải làm sao?

Tiểu cô nương tò mò nhìn hắn một lúc, Diêu Hành không dám thở mạnh.

Lúc lâu sau, Phó Tri Ngu gật đầu, nhỏ giọng nói “Được”.

Diêu Hành sững sờ tại chỗ, tay nắm dây cương vô thức siết chặt.

Phó Tri Ngu khó xử nhìn con ngựa của Diêu Hành.

Diêu Hành dáng người cao ráo, từ nhỏ đã học lục nghệ, cưỡi ngựa b.ắ.n cung đã thành thạo, con ngựa hắn thường cưỡi, đối với Phó Tri Ngu mà nói thật sự quá cao lớn, chỉ riêng việc lên ngựa đã rất khó khăn.

“Ta cùng Điện hạ đến bãi nuôi ngựa chọn một con khác nhé.”

Phó Tri Ngu gật đầu.

Nhìn bóng lưng Diêu Hành và công chúa càng ngày càng xa, bạn đồng hành của hắn không ngờ công chúa lại đồng ý, đều ghen tị với vận may của hắn.

Diêu Hành không dám đi song song với công chúa, đi sau nàng mấy bước, lặng lẽ nhìn xiêm y của nàng bay phấp phới, tim đập thình thịch.

Phó Tri Ngu đột nhiên quay đầu lại, Diêu Hành không kịp né tránh, ánh mắt chạm nhau.

“Điện… Điện hạ, sao vậy?” Hắn suýt nữa cắn vào đầu lưỡi.

“Trông ngươi quen quen.” Phó Tri Ngu đánh giá hắn mấy lần.

Diêu Hành mừng thầm trong lòng, không ngờ công chúa lại có ấn tượng với hắn.

“Lần phóng sinh hôm đó ta cũng có mặt, ta tự biết mình vụng về không có duyên nói chuyện với công chúa, nhìn công chúa từ xa cũng cam tâm tình nguyện.”

Phó Tri Ngu thật ra không nhớ rõ đã gặp ở đâu, chỉ đơn thuần là cảm thấy quen mắt. Diêu Hành vừa giải thích, nàng cũng thuận thế gật đầu.

Trong tầm mắt Diêu Hành xuất hiện mấy con ngựa, đang uống nước bên hồ, dưới con mắt của hắn, mấy con ngựa này đều cực kỳ thích hợp để công chúa cưỡi.

“Điện hạ, chúng ta đến đó xem thử.”

Đến gần, Diêu Hành lên tiếng trước, đối phương quay người lại, Phó Tri Ngu khẽ kêu tên hắn.

“Trương đại nhân?” Nàng lộ vẻ kinh ngạc, “Trương đại nhân sao lại ở đây, không đi theo Hoàng huynh săn b.ắ.n sao?”

Loading...