Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:20
Lượt xem: 1,206
Phó Tri Ngu bị cú sốc này làm cho sững sờ, hoàn toàn không có cảm giác vui mừng thoát chết, tai qua nạn khỏi.
“A Ngu vẫn nên gọi ‘Hoàng huynh’ nghe thuận tai hơn.” Phó Toại Chi véo má nàng, khôi phục lại dáng vẻ huynh trưởng trước kia.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
“Hoàng… Hoàng huynh.” Trước kia nàng gọi vô cùng tự nhiên, hiện tại lại cảm thấy hai chữ này vô cùng khó nói, chỉ cần nói ra thôi cũng cần rất nhiều dũng khí, “Vậy là… không giáng tội Thẩm gia nữa sao?”
Phó Toại Chi thản nhiên nói: “Tạm thời vậy.”
Phó Tri Ngu im lặng không lên tiếng, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến trắng bệch, in hằn dấu răng mờ nhạt.
Mấy ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, Phó Toại Chi ban cho nàng càng nhiều ân sủng, nhưng Phó Tri Ngu lại không vui nổi.
Hắn có thể tùy ý ban thưởng cho nàng thực ấp ba ngàn hộ, cũng có thể tùy ý tước đoạt thân phận công chúa của nàng bất cứ lúc nào. Huống chi hiện tại mọi người đều biết nàng không phải là kim chi ngọc diệp chân chính, phong hiệu này từ đâu mà có, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của Phó Toại Chi.
…
Chiếu thư vừa ban ra, không giống như dự đoán bị phản đối ầm ĩ.
Trong cung không hề nói rõ Phó Tri Ngu có phải là huyết mạch thiên tử hay không, nhưng Thẩm Di bị giam lỏng, Thẩm gia bị lạnh nhạt là sự thật rõ ràng, nghiễm nhiên là ngầm thừa nhận huyết thống của Phó Tri Ngu đáng ngờ.
Nhưng trong nháy mắt lại thay đổi chiều gió, ngay cả Trưởng công chúa cũng chưa từng có vinh quang thực ấp ba ngàn hộ, vậy mà lại được tân đế ban cho vị tiểu công chúa thân thế bí ẩn, còn dùng phong hiệu mới để thể hiện sự sủng ái của hoàng cung đối với nàng.
Chiếu lệnh đã ban ra, phản đối cũng vô ích.
Các vị đại thần thấy không có kết quả, dần dần cũng không nói gì nữa.
Dù sao công chúa không thể tham chính, phò mã cũng không thể làm quan, không thể ảnh hưởng đến đại cục triều chính, cứ coi như hoàng đế muốn nuôi thêm một người là được.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, một trận sóng gió đã bị người ta cố ý che giấu.
Khi truyền đến tai Thẩm Di, hắn không thể tin được.
Mãi đến ngày giỗ Thẩm Tu Nghi, Phó Tri Ngu bình an vô sự xuất hiện trước cửa Thẩm gia, dung mạo xinh đẹp, vẫn là dáng vẻ tiểu cô nương kiều diễm, hắn mới tin rằng tân đế khoan dung độ lượng, tha thứ cho Thẩm gia.
Phó Tri Ngu gặp Thẩm Di có chút ngại ngùng, do dự không biết nên xưng hô như thế nào cho phải.
Thẩm Di chủ động phá vỡ im lặng: “Mẫu thân của con không muốn dời về, chỉ lập bài vị trong phủ.”
Phó Tri Ngu ngẩng đầu.
Lần đầu gặp mặt, Thẩm Di vẫn là vẻ ngoài nho nhã ôn hòa, lần này gặp lại đã tiều tụy đi không ít, bên tóc mai thậm chí còn lẫn vài sợi bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-37.html.]
Phó Toại Chi chỉ nói với nàng, nàng là con gái của Thẩm Di, quan hệ phức tạp trong đó Phó Tri Ngu còn chưa biết.
Sau khi tế bái Thẩm Tu Nghi, Phó Tri Ngu không vội rời đi, hỏi han thêm vài chuyện.
Thẩm Di chỉ vào một bài vị rất kín đáo ở góc tường, giới thiệu với Phó Tri Ngu đó là sinh mẫu của nàng.
So với tiền tố dài dòng của những người khác, bài vị của Quý Xuân Nương chỉ có họ đơn độc.
Nàng là một thiếp thất vốn không nên ở đây, Thẩm Di áy náy vì đã cướp đi con gái của nàng, tự tay khắc bài vị cho nàng.
“Trên người Xuân Nương cũng có nốt ruồi son.” Thẩm Di thở dài, “Nốt ruồi son sau tai con giống hệt hình dáng nốt ruồi của nàng ấy.”
Hắn và muội muội đều có đôi mắt hạnh, con gái cũng di truyền đặc điểm này, cũng giống với Thẩm Tu Nghi ở chỗ đó. Chính vì điểm này, mới khiến hắn năm đó nảy sinh ý đồ táo bạo.
Vì vậy, trước khi Thái hậu sốt ruột, để Ngụy gia ra tay, ngay cả Tiên đế cũng dựa vào đôi mắt hạnh này nhận định Phó Tri Ngu là con gái thất lạc mười mấy năm của mình.
Treo đầu dê bán thịt chó, đây là chuyện táo bạo nhất mà hắn từng làm trong đời, được tân đế xử lý nhẹ nhàng, hắn rất sợ là vì Phó Tri Ngu đã đồng ý điều kiện hà khắc nào đó mới đổi lấy mạng sống cho cả Thẩm gia.
Phó Tri Ngu sững sờ, phủ nhận suy đoán của hắn.
Sau ngày hôm đó, Phó Tri Ngu rất ít khi bước chân ra khỏi Đông cung.
Phó Khải Chi và Ngụy Hân thành thân nàng cũng không tham dự, chỉ sai người đưa lễ vật đến. Mấy ngày sau Phó Khải Chi gửi lễ vật và thư hồi âm, nói rằng không để bụng, trong thư vẫn tự xưng là tứ ca.
Ngày nhận được thư hồi âm, tiểu công chúa nở nụ cười rạng rỡ.
Phó Toại Chi xem xong, trong mắt dấy lên cơn bão âm u.
Nàng cố ý tránh mặt hắn, phàm là những nơi có người ngoài, nhất định sẽ xa cách gọi “Bệ hạ”, chỉ khi hai người ở riêng, dưới sự ép buộc của hắn mới miễn cưỡng gọi một tiếng “Hoàng huynh”.
“Bệ hạ.” Một giọng nam hơi lạnh lùng vang lên.
Phó Toại Chi không ngẩng đầu: “Nói.”
“Danh sách tùy tùng đi Thu săn tháng sau đã soạn xong.” Triệu Như Chương đưa một quyển sổ lên.
Hắn nhìn ra tâm trạng Bệ hạ không vui, nhưng Bệ hạ không phải là người vì chuyện riêng mà tùy tiện giận cá c.h.é.m thớt.
Phó Toại Chi lướt qua, ánh mắt dừng lại một chút ở dòng cuối cùng, đề thêm một cái tên.
Chữ đen ướt át lọt vào mắt Triệu Như Chương, hắn hơi do dự một chút, vẫn cúi đầu đáp ứng.