Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:19
Lượt xem: 1,289

Ánh mắt Phó Toại Chi dừng trên mặt nàng, mang theo vẻ dò xét.

Phó Tri Ngu thấp thỏm bất an.

Một khi biết Phó Toại Chi không phải ca ca ruột của mình, nhìn thấy hắn nàng đều cảm thấy lạnh lùng nghiêm nghị.

Không đúng, nàng có phải đã nhìn thẳng vào long nhan rồi không?

Nàng vội vàng cúi đầu, đang miên man suy nghĩ thì không để ý người nọ đã đi đến trước mặt.

Bàn tay hơi lạnh nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng mặt lên.

Phó Tri Ngu thầm nghĩ chẳng lẽ trước khi xử tử nàng, hắn còn muốn xem xét nên tra tấn nàng thế nào sao? Hay là muốn quan sát dung mạo của nàng, sau này kể lại với người khác còn có thể hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.

Nàng đối diện với đôi mắt lạnh lẽo như đầm nước sâu của Phó Toại Chi, trong mắt thiếu nữ thoáng qua vẻ hoang mang.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Nếu Thẩm Di biết con gái ruột của mình vì hắn cầu xin, nguyện ý chịu tội thay, không biết có cảm thấy áy náy không." Giọng điệu Phó Toại Chi mỉa mai.

"Con gái ruột?" Phó Tri Ngu mở to mắt.

"Thì ra muội còn chưa biết, đã dám tùy tiện nói chịu tội thay hắn."

Phó Tri Ngu nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn, cằm bị nắm đến hơi đau, nàng không dám giãy giụa, chỉ có thể nhịn.

Vậy nàng là con gái của Thẩm đại nhân, vậy công chúa thật thì sao?

"Qua tuổi thôi nôi thì bệnh c.h.ế.t rồi, hài cốt chôn bên cạnh mộ Thẩm Tu Nghi."

Phó Tri Ngu càng á khẩu không nói nên lời.

Thì ra Thẩm Tu Nghi trước khi qua đời nhất quyết muốn được chôn ở đó, là vì bà ấy đã sớm biết mình không phải con gái ruột của bà.

Phó Toại Chi vốn dĩ muốn xem nàng sau khi biết được sự thật sẽ thất hồn lạc phách, khóc lóc một trận.

Tiểu cô nương trong mắt dần dần ngưng tụ ánh nước, cố gắng chớp mắt mấy cái, nói: “Nếu đã như vậy, nếu Hoàng huynh muốn giáng tội Thẩm gia, muội càng không thể trốn tránh. Bất luận là xử tử muội, hay là tịch thu gia sản sung vào nô tịch, muội đều nguyện ý nghe theo mọi sự sắp đặt của Hoàng huynh.”

Cảm giác đau đớn truyền đến từ cằm càng thêm mãnh liệt, Phó Tri Ngu nhíu mày, không dám nhìn biểu cảm của Phó Toại Chi.

“Nữ tử bị sung vào nô tịch sẽ trở thành quan kỹ, muội định đi tiếp rượu hay là…” Những lời sau đó Phó Toại Chi không nói nên lời.

Phó Tri Ngu nghĩ đến cũng rùng mình, vẻ mặt tỏ ra cam chịu số phận: “Vậy Hoàng huynh cứ c.h.é.m đầu muội đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-36.html.]

Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi Phó Toại Chi hạ chỉ sai người lôi nàng ra ngoài.

Chờ một lúc, người đối diện không nói một lời.

Phó Tri Ngu len lén hé mở một khe mắt, muốn xem thử có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, thân thể nàng bỗng nhiên lơ lửng trên không, Phó Tri Ngu bất ngờ hét lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ Phó Toại Chi, sợ mình ngã xuống.

Một trận sốt cao khiến nàng gầy đi không ít, ôm vào cảm giác nhẹ bẫng, eo thon mềm mại.

Phó Tri Ngu đầu óc trống rỗng, hỗn loạn như cháo, bị Phó Toại Chi ôm ngồi xuống trước án thư. Đôi mắt m.ô.n.g lung đầy vẻ kháng cự, nhưng dưới uy áp của hắn nên không dám nhúc nhích. Một khi thân phận kim chi ngọc diệp không còn, hiện tại nàng chính là con cá nằm trên thớt, Phó Toại Chi trước khi hạ đao còn cố ý dọa nạt nàng một phen.

Trên án thư bày ra một tờ giấy, trên đó dùng nét chữ ngay ngắn viết rất nhiều từ cát tường như “Thục Thận”, “Thuận Đức”.

Phó Tri Ngu sững sờ, không hiểu hắn để nàng xem cái này làm gì. Vừa định hỏi, quay đầu lại chạm phải đôi mắt đen láy như mực của hắn, Phó Tri Ngu giật mình, lại nhanh chóng quay trở lại.

Mùi hương thanh đạm khiến nàng đầu óc choáng váng, đến mức khi Phó Toại Chi bảo nàng tự mình chọn một phong hiệu, Phó Tri Ngu vẫn chưa kịp phản ứng.

“Chọn một cái muội thích, đây chính là phong hiệu của muội sau này.” Phó Toại Chi nhét ngự bút chấm son chu sa vào tay nàng.

Phó Tri Ngu kinh ngạc đến mức cầm không vững bút.

Vị đế vương trẻ tuổi nơi nàng không nhìn thấy cong môi, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay nàng, ngón tay thon dài nắm lấy cán bút, giọng nói vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả lên vành tai nàng.

Vành tai Phó Tri Ngu đỏ ửng như sắp nhỏ máu, giống hệt nốt ruồi son sau tai nàng.

“Không chọn được sao?” Hắn nắm tay Phó Tri Ngu, khoanh tròn một từ, “Gia, xem ra cũng rất hợp với A Ngu.”

Đặt bút xuống, Phó Toại Chi nhẹ nhàng xoa vết bầm tím trên cổ tay nàng.

Là do hôm qua hắn không khống chế được lực đạo mà để lại.

Hắn không dễ dàng hối hận, chỉ là da tiểu cô nương quá mỏng manh, hắn cảm thấy hôm nay cũng không dùng nhiều sức, nhưng trên cằm Phó Tri Ngu vẫn lưu lại dấu tay đỏ đỏ.

Phương Thụy đáp lời bước vào, liếc nhìn cảnh tượng trong điện, mí mắt cũng không dám nâng lên.

Phó Tri Ngu hoàn hồn, không muốn bị người khác nhìn thấy nàng ngồi trên đùi Phó Toại Chi. Phó Toại Chi ôm eo nàng, không đến mức ép nàng khó chịu, nhưng cũng không cho phép nàng vùng vẫy.

“Đưa cho Lễ bộ, bảo bọn họ soạn thảo chiếu thư.” Phó Toại Chi hiểu rõ thói quen nàng vừa xấu hổ sẽ chui vào lòng người khác, cố ý không buông tay, khiến Phó Tri Ngu luống cuống vùi mặt vào vai hắn.

“Ban thưởng thực ấp ba ngàn hộ, phong hiệu ‘Vĩnh Gia’”

Phương Thụy vâng dạ cầm tờ giấy lui xuống, nét bút son chu sa còn chưa khô, loang ra trên giấy.

Loading...