Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:17
Lượt xem: 971

Người trong mơ đương nhiên sẽ không trả lời lời nàng, cảnh tượng thay đổi, Phó Tri Ngu lại trở về trong cung.

Bên tai là tiếng thì thầm của mấy vị đại thần.

"Công chúa chưa chắc đã là cốt nhục của tiên đế."

"Vì sao tấu chương đàn hặc Thẩm Di đều bị đè xuống?

Con thỏ trong lòng đột nhiên cắn mạnh nàng một cái, Phó Tri Ngu toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc.

Trước mắt là khuôn mặt lo lắng của Hà Nguyệt, nàng ta nghe thấy tiểu công chúa nói mớ, cố nén đau nhúc nhích xuống giường xem xét, dịu dàng đánh thức Phó Tri Ngu đang gặp ác mộng.

Dưới ánh đèn ngủ le lói, Phó Tri Ngu nhìn rõ cảnh vật xung quanh, hô hấp dần dần bình ổn lại.

"Ta mơ thấy..." Nàng do dự mở miệng, "Ta muốn gặp cữu cữu."

Ban ngày nàng đã xin Phó Khải Chi đưa đi gặp Thẩm Di, nhưng bị Phó Khải Chi dỗ dành vài câu cho qua chuyện.

Đột nhiên nhắc đến Thẩm thiếu khanh, trong mắt Hà Nguyệt thoáng qua vẻ phức tạp bị Phó Tri Ngu bắt gặp, suy đoán trong lòng nàng bỗng nhiên lớn hơn gấp bội, nhỏ giọng hỏi nàng ấy: "Ta không thể gặp cữu cữu sao?"

Hà Nguyệt im lặng.

"Ta nghe bọn họ nói, ta không phải con gái ruột của tiên đế." Lời này của Phó Tri Ngu, chẳng khác nào khuấy động sóng lớn trong lòng Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt gượng cười: "Công chúa nghe ai nói vậy?"

"Các đại thần nói." Phó Tri Ngu quan sát sự thay đổi trên nét mặt nàng ấy, "Có phải vì chuyện này mà hoàng huynh mới..."

Hà Nguyệt bịt miệng nàng lại, cả người run rẩy: "Công chúa, đừng nói nữa."

Nàng ấy vội vàng phủ nhận, ngược lại càng khẳng định suy đoán của Phó Tri Ngu. Nếu là vì lý do này, vậy việc cung nhân bị thay thế để bịt miệng cũng có lời giải thích hợp lý.

Trời còn chưa sáng, Phó Tri Ngu không tài nào ngủ được, nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà.

Đợi đến khi trời tờ mờ sáng thức dậy, cung nữ vừa chải đầu xong, đã thấy công chúa bước ra khỏi phòng. Bọn họ nhìn nhau, cũng không biết công chúa muốn đi đâu, bèn vội vàng đi theo.

Sáng sớm tìm đến, Phó Khải Chi tưởng muội muội bị ủy khuất gì nên đến khóc lóc, bèn sai nội thị dọn thêm một phần điểm tâm.

"Tứ ca." Phó Tri Ngu kéo tay áo hắn, ngẩng mặt lên, "Hôm nay huynh có thể đưa muội đi gặp cữu cữu không?"

"Gấp vậy sao? Sức khỏe muội vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, ra ngoài trời nắng nóng như vậy không tốt." Phó Khải Chi kinh ngạc trước sự gấp gáp của nàng.

Phó Tri Ngu chùng lòng: "Muội đã không còn khó chịu nữa, đợi hoàng hôn rồi đi cũng được. Ngày giỗ của mẫu thân sắp đến rồi, muội muốn hỏi cữu cữu nên làm thế nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-35.html.]

"Thẩm đại nhân gần đây công việc bận rộn, đột nhiên đến thăm không tiện lắm."

"Tứ ca…" Phó Tri Ngu cắn môi, "Rốt cuộc là cữu cữu không rảnh gặp muội, hay là các huynh không muốn muội đi gặp cữu cữu?"

Phó Khải Chi đã chuẩn bị sẵn mấy lời để nói, nhưng khi chạm vào đôi mắt hạnh long lanh nước của thiếu nữ, đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, há miệng nhưng không nói nên lời.

...

Không ít cung nhân thấy công chúa chạy ra từ chỗ Tứ điện hạ, bóng dáng yểu điệu lướt qua trong tầm mắt.

Vì chuyện ở Văn Hoa điện, bọn họ cũng không dám bàn tán, sợ rước họa vào thân, vội vàng liếc nhìn rồi tiếp tục làm việc.

Cuối cùng Phó Khải Chi vẫn bị nàng vòi vĩnh nói ra sự thật.

Cữu cữu của nàng bị giam lỏng ở nhà đã nhiều ngày, theo luật pháp là tội tru di cửu tộc, nhưng không biết vì sao bệ hạ vẫn chậm chạp chưa xử lý, đè xuống rất nhiều tấu chương.

Phó Tri Ngu đứng trước Văn Hoa điện thấp thỏm bất an, không biết Phó Toại Chi còn muốn gặp nàng hay không.

Vết m.á.u b.ắ.n trên gạch lát nền đã được lau sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của ngày hôm qua.

Người trong điện đi ra không còn là tiểu thái giám canh cửa giúp nàng truyền lời lúc trước, mà là Phương Thuỵ đích thân nghênh đón, vẻ mặt ôn hòa, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mỗi bước chân tiến về phía trước đều như đang đi về phía vực thẳm.

Nàng nhìn chằm chằm bậc cửa, tim đập thình thịch, như đã hạ quyết tâm, nhấc váy bước qua.

Chặn giấy va chạm với mặt bàn, phát ra tiếng động khe khẽ.

Ánh nắng mặt trời được lọc qua lớp lụa mỏng và giấy cửa sổ, chiếu nhẹ nhàng lên gương mặt Phó Tri Ngu. Váy màu hoàng yến trải dài trên mặt đất, như những cánh hoa nở rộ, ánh sáng chiếu lên tà váy, tựa như gợn sóng lăn tăn, lấp lánh ánh bạc.

Hôm nay trong Văn Hoa điện để rất nhiều đá lạnh, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được co người lại.

Tiếng vải vóc ma sát đột ngột vang lên, Phó Toại Chi ngẩng đầu, bóng dáng nhỏ nhắn của thiếu nữ như nhụy hoa yếu ớt, khẽ run rẩy.

Hắn biết Phó Tri Ngu sẽ đến. Chỉ là, muộn hơn so với dự kiến của hắn một chút.

Việc nàng đi cầu xin Phó Khải Chi trước khiến hắn rất khó chịu, đó là lý do tại sao Phó Toại Chi vẫn chưa lên tiếng.

Hàng mi đen dài khẽ động, Phó Tri Ngu chắp hai tay trước người, trán khẽ chạm vào đầu ngón tay, nói: "Bệ hạ muốn phạt muội thế nào muội cũng cam tâm tình nguyện."

Từ góc độ của Phó Toại Chi chỉ có thể nhìn thấy gáy nàng, mái tóc đen xõa xuống.

Hắn khẽ cười nhạt: "Cam tâm tình nguyện?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Phải." Phó Tri Ngu dừng một chút, "Cữu cữu đã làm sai, tội đáng muôn chết, có thể... có thể tha cho cữu cữu một mạng không, muội nguyện ý thay ông ấy chịu phạt."

Loading...