Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:15
Lượt xem: 1,053

Trên đường đi, mặt trời chói chang, Phó Tri Ngu vẫn gục trên vai Phó Khải Chi không ngừng rơi lệ. Đợi đến khi được đưa về tẩm điện, nàng đã héo rũ như bông hoa bị nắng thiêu, cả người uể oải.

Chỉ trong một thời gian ngắn, hai nhóm cung nhân làm việc không hiệu quả đã bị thay thế, trong cung tạm thời điều thêm một nhóm người mới đến, ai nấy đều là người giỏi nịnh hót, mặt không chút cảm xúc đứng chờ ở tẩm điện.

Phó Tri Ngu không muốn để ý đến bọn họ, bảo bọn họ lui xuống, nhưng họ vẫn đứng im.

Thấy Tiểu công chúa lộ vẻ tức giận, thái giám quản sự tiến lên một bước, nói: "Nô tài phụng chỉ ý đến đây, bệ hạ không trách phạt công chúa, chỉ cần công chúa tĩnh dưỡng cho tốt, tự nhiên sẽ không có chuyện gì."

Phó Tri Ngu vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Phó Khải Chi.

Phó Khải Chi liếc nhìn đám cung nhân đang ra ra vào vào dưới mái hiên, thấy bọn họ đang khuân đá lạnh dự trữ trong cung, có lẽ đúng là không bạc đãi muội muội về vật chất.

Hắn tháo ấn tín riêng đưa cho Phó Tri Ngu: "Muội cầm lấy, nếu có ai gây khó dễ cho muội thì dùng nó."

Thái giám quản sự vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, dường như không nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt, chỉ chờ công chúa cùng hắn đi vào.

Trên bàn bày đồ ngọt và thức uống vừa lấy ra từ trong thùng đá, thành bát đọng những giọt nước li ti, tỏa ra làn khói trắng nhạt.

Nước ô mai có màu đỏ như đá quý, theo làn khói lạnh tỏa ra còn có mùi mặn nhạt của quả mơ đen.

Từ trong phòng truyền đến tiếng đồ sứ vỡ, cung nữ hầu bên ngoài vội vàng xông vào thấy vết đỏ loang lổ trên người công chúa, thiếu chút nữa thì dọa ngất xỉu, nhìn kỹ mới phát hiện đó là màu của nước ô mai.

Bát sứ vỡ tan tành, một phần nước ô mai b.ắ.n lên váy công chúa, phần còn lại loang ra trên thảm. Nước ô mai màu đỏ rơi trên da, trông giống như vết m.á.u loang lổ, khiến cung nữ suýt chút nữa thì hồn vía lên mây.

Phó Tri Ngu cũng bị tiếng động này làm giật mình, hoàn hồn lại thì đám cung nữ đã dọn dẹp xong hiện trường.

Nàng bưng bát lên, nhìn nước màu đỏ, không nhịn được buồn nôn, nỗi sợ hãi khi ở Văn Hoa điện lại ùa về.

Cung nữ run rẩy hỏi thái giám quản sự nên làm thế nào, hắn suy nghĩ một lúc, vẫy tay gọi mấy người khỏe mạnh đến, dặn dò vài câu.

Một lát sau, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, mấy cung nữ vừa bị gọi đi khiêng một chiếc giường nhỏ vào tẩm điện của công chúa.

Thái giám quản sự theo sát phía sau, chỉ vào người trên giường, nói: "Công chúa đột nhiên không có người hầu hạ, tất nhiên là không quen, nô tài đặc biệt sai người đưa thị nữ hầu hạ công chúa đến, nếu còn gì sai bảo, công chúa cứ việc nói với cung nhân trực ban."

Phó Tri Ngu sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-34.html.]

Người trên giường nhỏ chính là Hà Nguyệt, nàng cũng bị liên lụy bị phạt đòn, bây giờ đã được bôi thuốc nhưng chỉ có thể nằm sấp trên giường nhỏ dưỡng thương, lấy đâu ra sức lực hầu hạ người khác?

Hà Nguyệt ngược lại an ủi nàng không sao: "Phương công công đã dặn bọn họ nương tay, đều là vết thương ngoài da, không bị thương nặng."

Dù nói vậy, nhưng dáng vẻ suy yếu đến mức không thể đứng dậy của nàng ấy cũng đủ dọa Phó Tri Ngu rồi.

"Váy của công chúa bị bẩn rồi, nô tỳ..." Hà Nguyệt liếc thấy nước ô mai dính trên người nàng, vừa định cử động đã bị Phó Tri Ngu ấn xuống.

"Ta tự thay, tỷ đừng dậy."

Bị thương như vậy, Phó Tri Ngu nhất định không nỡ để nàng ta dậy, nàng vòng ra sau bình phong thay y phục sạch sẽ, tự mình vắt khăn chậm rãi lau sạch vết nước ô mai dính trên da.

Hà Nguyệt nhìn vòng tròn vết đỏ trên cổ tay trắng nõn của nàng, nhận ra bệ hạ đang tức giận vậy mà cũng làm công chúa bị thương, nếu không có Tứ điện hạ và công chúa ở đó, e rằng bọn họ đã bị quấn chiếu rồi.

"Hoàng huynh vì sao lại phạt các ngươi?" Câu hỏi của nàng khiến Hà Nguyệt hoàn hồn, nhưng lần này không thể trốn tránh, nàng ấy ngay cả đứng dậy cũng không làm được, chỉ có thể bất đắc dĩ đối diện với ánh mắt của công chúa.

Hà Nguyệt trấn tĩnh lại, đáp: "Có cung nhân lòng dạ bất chính."

Phó Tri Ngu hoàn toàn không tin lời này, hỏi ngược lại nàng ấy: "Tỷ cũng bị đánh, chẳng lẽ tỷ cũng vậy sao?"

Hà Nguyệt á khẩu, im lặng quay mặt đi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Vết thương của nàng ấy cứ cách vài canh giờ lại phải thay thuốc một lần, tuy ngoài miệng nói không nghiêm trọng, nhưng lúc vén váy lên, hình ảnh lộ ra vẫn khiến Phó Tri Ngu không đành lòng nhìn kỹ.

Hà Nguyệt thụ sủng nhược kinh, hết lần này đến lần khác khuyên nàng cứ để cung nữ làm việc vặt làm là được.

Ban đêm, có lẽ là do ban ngày nghĩ nhiều, Phó Tri Ngu lại mơ thấy Thẩm Tu Nghi.

Khác với dáng vẻ dịu dàng ôm nàng lần trước, Thẩm Tu Nghi lần này môi thâm đen, mặt tái nhợt, cả người không có chút sinh khí, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm.

Lúc đó bà biết mình không còn sống được bao lâu, nắm lấy tay Phó Tri Ngu, nói muốn được chôn ở mảnh đất bằng phẳng phía sau đạo quán.

Phó Tri Ngu lúc nhỏ không hiểu ý bà, chỉ biết luống cuống đồng ý với mọi lời bà nói. Đợi người nhà họ Thẩm đến, nàng thuật lại nguyên văn lời Thẩm Tu Nghi nói lúc còn sống cho họ nghe.

Sau lưng là núi, trước mặt là suối, phong cảnh hữu tình, Thẩm Tu Nghi thường đến đó, ở lại cả ngày.

Loading...