Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:14
Lượt xem: 1,188
Phó Tri Ngu không nỡ nhìn, tiến lên hỏi hắn: "Hoàng huynh tại sao muốn xử phạt bọn họ?"
Phó Toại Chi không nói lời nào, trong mắt như kết một lớp băng mỏng.
Trên đường đến đây Phó Tri Ngu đã nghĩ rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến trước mặt Phó Toại Chi, lại không nói nên lời, nước mắt chỉ trực trào ra.
Lâu sau, Phó Toại Chi thở dài, đáp: "Dọn dẹp lại thôi."
Phó Tri Ngu sững người.
Ánh mắt Phó Toại Chi lướt qua nàng, môi mỏng khẽ mở, lời nói ra khiến sắc mặt các cung nhân tái mét: "Chuyện nhỏ này cũng không làm được, giữ lại cũng vô dụng."
Người của Văn Hoa điện phản ứng rất nhanh, lập tức sai người mang gậy tới.
"Hoàng huynh, huynh..."
Nàng kinh hãi nhìn Phó Toại Chi, bị hắn cắt ngang: "Cầu xin thêm một câu liền thêm mười gậy."
Hình phạt đánh gậy diễn ra ngay tại khoảng đất trống ngoài điện, khi tiếng đánh đòn nặng nề đầu tiên vang lên cùng với tiếng kêu gào xin tha của cung nhân, Phó Tri Ngu đột nhiên mở to mắt, da đầu tê dại.
Cổ tay mảnh khảnh của tiểu cô nương bị giữ chặt, nàng liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực thế nào cũng không thể địch lại Phó Toại Chi.
Phó Toại Chi lạnh lùng phân phó Phương Thụy mở hết cửa sổ ra, Phó Tri Ngu cảm thấy xung quanh toàn là mùi m.á.u tanh, không nhịn được run rẩy.
Nàng không nghe lọt tai bất cứ lời nào Phó Toại Chi nói bên tai, hàng mi chớp chớp dính đầy nước mắt, nức nở cầu xin hắn dừng lại.
Phương Thuỵ thấy tình hình không ổn, nhân lúc mọi người đang chú ý vào khoảng đất trống, vội vàng tìm một tiểu thái giám canh cửa lén đi mời Tứ điện hạ.
Nếu chậm trễ thêm chút nữa, hắn sợ Tiểu công chúa sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp ở Văn Hoa điện mất.
Tiểu thái giám canh cửa cũng bị dọa sợ không nhẹ, chạy như bay đi tìm Tứ điện hạ. Phó Khải Chi nghe hắn lắp bắp nói xong, sắc mặt đại biến.
Khi hắn chạy tới Văn Hoa điện, ba mươi trượng hình đã gần đánh xong, hắn không kịp làm thủ tục yết kiến, gạt đám nội thị đang cản đường sang một bên, xông thẳng vào trong điện.
Phó Toại Chi lạnh lùng ngước mắt, không khí trong điện ngưng đọng.
Phó Tri Ngu ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy Phó Khải Chi, không nhịn được khẽ gọi "Tứ ca".
Phó Toại Chi hơi buông lỏng tay, Phó Tri Ngu lập tức vùng ra, trốn sau lưng Phó Khải Chi, nhìn Phó Toại Chi như nhìn thấy ác quỷ Tu La.
Tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, những vết đỏ cùng vết bầm tím trên da thịt trông rất đáng sợ, đủ để thấy cơn giận dữ vừa rồi của Phó Toại Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-33.html.]
Phó Khải Chi nhìn mà nhíu chặt mày: "Muội ấy mới khỏi bệnh, huynh định dọa cho muội ấy ngất xỉu thêm lần nữa sao?"
Ngay cả hắn khi xông vào còn không nhịn được khựng lại, huống hồ là Phó Tri Ngu ngay cả bắt con thỏ cũng không dám mạnh tay, mí mắt sưng húp như quả đào, trông vô cùng đáng thương.
Phó Khải Chi đoán được nguyên nhân cơn thịnh nộ của huynh trưởng, chẳng qua là vì trong đám cung nhân của Phó Tri Ngu có kẻ phản bội cầu vinh. Hắn cực kỳ căm ghét hành vi này, nhưng cũng không thể đồng tình với cách làm "thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót" của huynh trưởng.
Phó Tri Ngu buồn nôn từng cơn, nhưng ngoài nước thuốc uống lúc trưa, nàng không thể nôn ra thứ gì khác.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vô cùng suy yếu, vòng tay ôm lấy cổ Phó Khải Chi để được hắn cẩn thận bế lên.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Phó Toại Chi, khiến hắn cực kỳ khó chịu, lạnh lùng nói: "Đặt muội ấy xuống."
"Đệ đưa muội ấy về." Phó Khải Chi thu lại vẻ ôn hòa thường ngày, hiếm khi cứng rắn chống lại lời huynh trưởng.
Rời khỏi Văn Hoa điện một quãng, Phó Tri Ngu vẫn cảm thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc quanh chóp mũi, tiếng kêu thảm thiết của đám cung nhân dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Giờ phút này, nhìn cây cỏ trong cung, nàng đều cảm thấy như dính đầy m.á.u tươi của cung nhân, nức nở hỏi: "Tứ ca, muội muốn gặp cữu cữu, huynh đưa muội ra ngoài gặp cữu cữu được không?"
Cung nhân Văn Hoa điện xách nước sạch đến, cọ rửa vết m.á.u trên mặt đất. Có những vết đã thấm vào khe hở, phải để tiểu cung nữ quỳ xuống lau mới sạch được. Có những cung nữ nhát gan bị mùi m.á.u tanh hun đến mặt mày tái mét, muốn nôn nhưng không dám nôn.
Phương Thuỵ cũng bị mùi m.á.u xộc lên mũi khó chịu, nhân lúc bệ hạ còn chưa nghĩ đến việc xử lý tiếp theo, vội vàng sai người khiêng những cung nhân thoi thóp này đi chữa trị, sau đó mới run rẩy trở về.
Nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của bệ hạ, Phương Thuỵ càng cúi thấp đầu hơn.
"Người là ngươi gọi đến?"
"Vâng" Phương Thuỵ biết không thể trốn tránh, "Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của bệ hạ..."
Phó Toại Chi khẽ cười nhạt: "Ngươi suy nghĩ thật chu toàn."
Cơn giận ngút trời trong lòng hắn khi chạm đến nước mắt đã bị dập tắt, lúc Phó Tri Ngu không chút do dự vùng ra khỏi tay hắn, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Hắn loại bỏ những kẻ đó ở Đông cung, chỉ là vì muốn bảo vệ Phó Tri Ngu, nhưng muội ấy lại không hiểu được ý của hắn.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng chỉ nên cười với hắn, chỉ dựa vào hắn.
Không cần làm gì cả, chứ không phải vì người khác mà vui buồn, thậm chí rời xa hắn.
Hắn nắm trong tay quyền lực, chỉ cần muội ấy mở miệng cầu xin…
Vẻ mặt Phó Toại Chi lạnh như băng sương.