Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:11
Lượt xem: 1,165
Có cảm giác lành lạnh lướt qua da, mang theo hơi nước mỏng manh và ẩm ướt, ngay sau đó môi răng bị rót thứ nước thuốc đắng chát, nàng nhíu mày không muốn uống, nhưng lại không có sức phản kháng, chỉ có thể bị ép uống hết lần này đến lần khác.
Đôi môi đỏ mọng ngày thường nay đã không còn, khô khốc trắng bệch.
Hà Nguyệt nhúng ướt khăn gạc, cẩn thận lau môi cho công chúa, sợ môi nàng nứt nẻ chảy máu.
Nàng không hiểu, công chúa chỉ ra ngoài một chuyến, tại sao buổi tối lại sốt cao như vậy.
Ngự thiện phòng đã kiểm tra lại thực đơn của Phó Tri Ngu ba ngày gần đây, không phát hiện ra chỗ nào không ổn.
Hà Nguyệt chỉ có thể nghĩ tới bộ dạng ủ rũ lúc công chúa trở về, đoán rằng đó chính là nguyên nhân.
Ba bốn ngày nàng hôn mê, không phải hoàn toàn bất tỉnh, thỉnh thoảng tỉnh lại, có thể nghe thấy tiếng Hà Nguyệt vắt khăn thay nước, còn có tiếng thái y nhỏ giọng bàn bạc ngoài màn che.
Mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc mê.
Ý thức tan rã, chỉ có một vòng tay lạnh lẽo thoang thoảng mùi hương quen thuộc là rõ ràng nhất.
Cơn sốt cao trên người nàng như tìm thấy dòng suối mát, chỉ muốn dính chặt lấy vòng tay lạnh lẽo này, nhận ra đối phương muốn gỡ tay nàng ra, Phó Tri Ngu càng nắm chặt vạt áo hắn hơn.
Phó Toại Chi nhíu mày, quát khẽ Phương Thụy "Quay lưng lại".
Tiểu cô nương ôm chặt lấy hắn, hai má ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến mùi hương ngọt ngào ấm áp trên người nàng càng thêm rõ ràng.
Phó Toại Chi muốn gỡ nàng ra khỏi người, liền thấy nàng khẽ động môi.
Hắn dừng động tác, tập trung lắng nghe.
Nàng mơ hồ gọi một tiếng "mẫu thân".
Phó Toại Chi im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Ta không phải mẫu thân của muội."
Thế nhưng tiểu cô nương đang mê man vì sốt cao làm sao hiểu được lời hắn nói, cũng không biết mơ thấy gì, chỉ nhỏ giọng nức nở, nước mắt thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c hắn, loang ra một mảng màu sẫm.
Một lúc sau, Phó Tri Ngu đại khái là đã mè nheo xong trong mơ, dần dần yên tĩnh lại.
Lần này Phó Toại Chi nghe rất rõ, nàng gọi một tiếng "Hoàng huynh", giọng rất nhỏ, phát ra từ đôi môi, sau đó liền yên lặng ngủ trong lòng hắn.
Ngoại trừ bàn tay vẫn không chịu buông ra.
Trong màn ánh sáng lờ mờ, Phó Toại Chi cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm lại giằng xé.
Sức chịu đựng từng được rất nhiều tiên sinh khen ngợi, giờ phút này như tan thành mây khói. Mỗi một lần Phó Tri Ngu hít thở phập phồng, đối với hắn đều như tiếng trống gõ vào tim.
Lâu sau, hắn vẫn thở dài, lòng bàn tay phủ lên lưng tiểu cô nương, mái tóc đen nhánh lướt qua mu bàn tay hắn, gây ra cảm giác ngứa ran, từ tay dần dần lan ra khắp tứ chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-31.html.]
Đối với Phó Tri Ngu, mấy ngày trôi qua chỉ như một cái chớp mắt.
Nàng từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, đợi đến khi có chút sức lực mới chống người ngồi dậy. Trên người thoải mái, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh mềm mại, nàng khẽ mở miệng nhưng không nói nên lời, cổ họng khàn đặc không phát ra tiếng, chỉ đành gõ nhẹ vào thành giường.
Cơn đau đầu như búa bổ trước đó đã qua, chỉ là chưa ăn uống gì, Phó Tri Ngu toàn thân mệt mỏi rã rời, Hà Nguyệt nói gì nàng cũng chỉ uể oải đáp lại một tiếng.
Các cung nữ vào thay chăn ga gối đệm, bưng cháo trắng và thức ăn nhẹ tới, Phó Tri Ngu liếc nhìn, phát hiện đều là người lạ mặt, không ai nàng gọi được tên.
Nàng hơi lo lắng liệu mình có phải bị sốt đến hỏng não, quên mất mọi người hay không.
Cung nữ bị hỏi lộ vẻ mặt khó xử, nhìn về phía Hà Nguyệt cầu cứu.
Hà Nguyệt do dự một lát, nói: "Điện hạ, hỗ khác thiếu người, nên đã điều người đi." Nàng hỏi ngược lại: "Điện hạ không phải vẫn nhớ nô tỳ sao?"
Phó Tri Ngu chớp mắt, khóe môi nở nụ cười.
Hà Nguyệt chỉnh sửa vạt áo cho nàng, Phó Tri Ngu dựa vào vai nàng, đột nhiên nhớ tới hình như mình đã nắm chặt lấy ai đó trong mơ.
"... Lúc ta ngủ có ai tới không?" Nàng ngẩng đầu hỏi.
Hà Nguyệt sững người, lắc đầu phủ nhận.
"Kỳ lạ." Phó Tri Ngu lẩm bẩm, "Sao ta lại nhớ..."
Hà Nguyệt sợ nàng lại nhớ ra chuyện gì đó.
Bệ hạ đã dặn không được nói cho công chúa biết chuyện ngài ấy đã tới, nàng đành phải giữ kín như bưng.
Phó Tri Ngu uống hết bát thuốc cung nữ bưng tới, dùng kẹo mạch nha át đi vị đắng nơi đầu lưỡi, nhưng vẫn nhíu mày không thôi: "Đắng quá, khi nào mới không phải uống nữa?"
"Còn ba năm ngày nữa là có thể ngừng rồi." Hà Nguyệt kiên nhẫn khuyên nhủ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Cơn buồn ngủ ập tới, Phó Tri Ngu lẩm bẩm mấy âm tiết không rõ ràng, chìm vào giấc ngủ.
Hà Nguyệt đắp chăn mỏng cho nàng, ánh mắt dừng lại trên bát thuốc trống không.
Tiểu cung nữ sắc thuốc tiến lên, hỏi: "Cô cô, tối nay có cần cho thêm thuốc an thần không?"
"Nếu không có phân phó gì khác, cứ theo lệ hôm nay mà làm." Hà Nguyệt chau mày.
Cung nữ đáp một tiếng "Vâng", rồi lui xuống.
Hà Nguyệt nghiêng đầu, liếc nhìn cánh cửa hé mở, vẻ không đành lòng trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Ngủ dậy ăn cơm tắm rửa uống thuốc, sau đó lại hôn mê bất tỉnh, trong miệng Phó Tri Ngu toàn là vị thuốc đắng, nằm mơ cũng mơ thấy mình ngâm trong vạc thuốc.
Cuối cùng nhân lúc Hà Nguyệt bận rộn, nàng mới tìm được cơ hội hỏi xem có thể để thuốc nguội rồi hãy uống hay không.