Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:09
Lượt xem: 1,078

Nàng vừa buông tay, con thỏ liền nhảy ra khỏi lòng, chạy mất.

Tiếng xào xạc của cỏ khiến mấy vị đại thần giật mình, bọn họ lập tức im bặt, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy bóng lưng của tiểu cô nương, dải lụa bay phấp phới theo bước chạy.

Con thỏ chạy rất nhanh, thân hình lanh lợi, chui tọt vào bụi cỏ.

Phó Tri Ngu cũng không biết mình đang chạy cái gì, con đường trước mắt đều trở nên mờ mịt.

Chớp chớp mắt, mới phát hiện trên mặt ướt nhẹp, đầu môi nếm được vị mặn chát.

Ngực đau nhói, nàng hơi thở gấp, chậm rãi đưa tay lau nước mắt trên mặt.

Cái gọi là tai họa và sao chổi mà Khâm Thiên giám nói, nàng một chữ cũng không tin.

Vận mệnh của vương triều sao có thể bị một nữ nhân chi phối, mẫu thân nàng không phải yêu quái hại người, chỉ giống như trong thoại bản, đổ hết mọi lý do lên đầu nữ nhân thôi.

Bà ấy nói đợi nàng cập kê, là có thể trở về trong cung làm kim chi ngọc diệp. Nhưng Thẩm Tu Nghi không đợi được đến ngày nàng cập kê, đã sớm nhắm mắt xuôi tay.

Phó Tri Ngu ôm đầu gối, vạt váy phủ lên bậc thang, ngay cả khi có người đến gần cũng không nhận ra.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“…Tiểu muội?”

Phó Khải Chi kinh ngạc lên tiếng, có chút không dám tin vào mắt mình.

Vừa rồi hắn thấy một con thỏ trắng vụt qua, nhận ra đó là thỏ của Phó Tri Ngu, đoán rằng Phó Tri Ngu có thể ở gần đây. Hắn lo lắng là thỏ tự nhảy ra khỏi lồng chạy mất, sợ Phó Tri Ngu mất thỏ sẽ buồn, nên tiện tay bắt lấy con thỏ.

Phó Tri Ngu lau mặt lung tung, muốn khiến mình trông không quá thảm hại.

Phó Khải Chi không dịu dàng như nàng, xách con thỏ lên bằng gáy, con thỏ trong tay hắn không dám động đậy, ngoan ngoãn như búp bê.

Nàng nhận lấy con thỏ, vuốt ve an ủi lưng nó, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Tứ ca."

"Sao muội lại khóc thế này?" Phó Khải Chi lo lắng hỏi, "Cung nữ của muội đâu?"

"Muội không để họ đi theo." Con thỏ cọ tới cọ lui trong lòng nàng, khiến Phó Tri Ngu lấy lại được vài phần lý trí.

"Tứ ca" Phó Tri Ngu rụt rè hỏi hắn, "Có phải có người nói với Hoàng huynh... muốn cầu hôn muội không?"

"Đúng vậy, nhưng Hoàng huynh không đồng ý." Phó Khải Chi nhớ tới chuyện trên triều, nhíu mày, "Bọn họ không có ý tốt, Hoàng huynh tự nhiên sẽ không tùy tiện gả muội đi."

"Muội nghe nói có vài người gặp chuyện không may."

"Bọn họ à..." Phó Khải Chi dừng một chút, suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này với nàng thế nào, "Muội nghe được mấy lời đồn đại lung tung gì rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-30.html.]

Phó Tri Ngu im lặng, cụp mi xuống, tránh né không trả lời.

Thấy vậy, Phó Khải Chi cũng ngồi xuống bậc thang bên cạnh nàng: "Bọn sĩ tộc luôn tự cho mình là thanh cao, lời mấy tên học giả hủ lậu nói ra khó nghe lắm, muội đừng để trong lòng, mấy kẻ ăn nói bất kính đều đã bị phạt rồi."

Phó Tri Ngu không hề nở nụ cười vì mấy lời an ủi này, trái lại, nàng cắn môi, do dự hồi lâu mới hỏi: "Bọn họ nói muội không phải muội muội ruột của huynh."

"Bọn họ? Ai?"

Sắc mặt Phó Khải Chi đột nhiên thay đổi, nhận ra điều gì đó, hắn dịu giọng xuống, "Bên ngoài nhiều kẻ lắm lời, muội là do Hoàng huynh đích thân đón về cung. Nếu muội không phải muội muội ta thì ai mới phải đây?"

Phó Tri Ngu miễn cưỡng nhếch môi, lại ủ rũ cúi đầu.

Phó Khải Chi không biết nàng có nghe lọt tai những lời này hay không.

Tấu chương đàn hặc Thẩm Di hắn cũng nghe nói qua, nhưng đều bị Phó Toại Chi đè xuống, thậm chí trên triều cũng không hề nhắc tới một lời.

Nghe nói Thẩm Di từng bị triệu vào Thái Cực điện vào đêm khuya, chính là vì bệ hạ muốn xác nhận thân thế của công chúa.

Những lời đồn này đều là Trường Bình Quận chúa nói cho hắn biết.

Ngụy Hân ít qua lại với Ngụy gia, nhưng không có nghĩa là nàng không quan tâm tới động tĩnh của Ngụy gia, lời đồn đại được truyền tới tai Phó Khải Chi ngay lập tức, bảo hắn phải cẩn thận.

Phó Tri Ngu đứng dậy, Phó Khải Chi muốn đưa nàng về, nhưng bị nàng khéo léo từ chối.

Hắn vẫn hơi lo lắng, bảo thị vệ của mình đi theo nàng, Phó Tri Ngu do dự một chút, không từ chối nữa.

Bóng dáng tiểu cô nương biến mất khỏi tầm mắt, Phó Khải Chi mới xoay người đi về phía Văn Hoa điện.

...

Công chúa vừa ra ngoài vui vẻ, trở về lại ủ rũ, trên mặt còn vương vệt nước mắt chưa lau sạch.

Hà Nguyệt nhỏ giọng hỏi thị vệ của Tứ điện hạ chuyện gì đã xảy ra, thị vệ vẻ mặt khổ sở: "Điện hạ không cho ta tới gần, ta cái gì cũng không nghe thấy, lúc Tứ điện hạ nhìn thấy công chúa, ngài ấy đã khóc một trận rồi, cô cô vẫn nên an ủi công chúa nhiều hơn."

Hà Nguyệt bưng nước lạnh tới, cẩn thận lau mặt Phó Tri Ngu.

Tiểu cô nương trông đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc cho Hà Nguyệt chải lại búi tóc rối cho mình.

Tối hôm đó, Hà Nguyệt trải giường xong, định gọi công chúa đang nghỉ ngơi trên giường trúc dậy.

Gọi mấy tiếng không thấy phản ứng, Hà Nguyệt nhẹ nhàng lay nàng, lại bị nhiệt độ lòng bàn tay làm giật mình.

Nàng gọi tiểu cung nữ đang hầu bên ngoài vào, thắp sáng tất cả nến xung quanh, trong phòng sáng như ban ngày, nhìn rõ tình trạng của tiểu cô nương - sắc đỏ ửng hồng lan từ gò má đến đuôi mắt, trên làn da trắng nõn càng thêm diễm lệ, cả người nàng nóng đến mức đáng sợ.

Phó Tri Ngu nhíu mày, người lúc nóng lúc lạnh, đầu óc choáng váng, nhưng không có sức lực mở mắt.

Loading...