Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:07
Lượt xem: 1,158
Vì chuyện của Ngụy Kha, hiện giờ các quan viên phe Thái hậu đều coi hắn là cái gai trong mắt, nắm được nhược điểm lớn như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Nếu ta là ngươi, sẽ không vì nhất thời mềm lòng mà nương tay.”
Thẩm Di im lặng, mặc cho lời nói của Phó Toại Chi đ.â.m vào tim hắn đau đến chảy máu. Sự việc đã đến nước này, ngoài tự sát tạ tội, hắn cũng không biết phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm mười mấy năm qua.
Nhưng Phó Toại Chi lại bác bỏ đề nghị của hắn: “Ngươi tự sát, để con gái bị người đời chỉ trích sao?”
“Thần xin bệ hạ tùy ý xử trí, chỉ cần tha cho công chúa, thế nào cũng được.”
“Cút ra ngoài.”
Phương Thụy ở cửa hơi rùng mình, đảo mắt nhìn Trương Thế Hành.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Trương Thế Hành vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, dù bệ hạ có tức giận hay không, trên mặt hắn cũng sẽ không xuất hiện thêm biểu cảm nào khác.
Thẩm Di đi tới cửa điện, Phương Thụy đẩy ra một khe hở.
Một tia sáng yếu ớt lọt qua khe hở, chia gạch vàng thành hai nửa sáng tối.
“…Ngươi chưa từng đến tế bái, vị trí muội muội ngươi an táng, cách đó vài thước, là nơi chôn cất hài cốt của con gái đã c.h.ế.t yểu của nàng.”
Giọng nói của Phó Toại Chi vang lên từ phía sau, âm lượng không lớn, nhưng lại va đập vào màng nhĩ của Thẩm Di.
Trong đầu hắn ù ù, như bị dội một gáo nước lạnh từ trên xuống, lạnh buốt từ đầu đến chân, không dám tin muốn quay đầu lại hỏi thêm vài câu.
Trương Thế Hành tiến lên một bước, chắn tầm mắt của hắn: “Thẩm đại nhân.”
Đợi cửa điện đóng lại lần nữa, Phương Thụy rót trà mới, hiếm khi không lắm lời khuyên hắn đi ngủ một giấc.
Phó Toại Chi day day mi tâm.
Cả đêm không chợp mắt, hắn không hề buồn ngủ.
Hắn rất ít khi tức giận đến mức trút giận lên đại thần, chỉ là mất đi lớp vỏ bọc danh chính ngôn thuận, khiến hắn không còn cách nào trốn tránh dục vọng ngày càng biến chất của mình, đến mức để cho những suy nghĩ đáng xấu hổ kia nảy mầm.
Con thỏ do La Tử Vọng tặng sau khi được mang về cung, cũng được phong làm sủng vật của hoàng gia, được phân cho một tiểu cung nữ chuyên chăm sóc nó, mỗi ngày dọn dẹp chuồng thỏ, cho thỏ ăn rau và cỏ khô. Để đối phó với việc công chúa thỉnh thoảng đến thăm nó, còn phải thường xuyên tắm rửa cho nó, đảm bảo nó là một chú thỏ thơm tho mềm mại.
Chưa đầy nửa tháng, chú thỏ bên hồ Kim Minh vốn như một cục bông, giờ đã nặng trĩu, ngoan ngoãn nằm trong tay nàng, chóp mũi khẽ động đậy, toàn thân trắng như tuyết, không lẫn một chút tạp sắc nào.
Tiểu cô nương ôm thỏ, cười duyên dáng mắt long lanh.
Cung nữ nhìn đến ngây người, khi ánh mắt công chúa rơi trên mặt nàng ta, nàng ta ngượng ngùng gãi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-29.html.]
“Nặng quá.” Phó Tri Ngu ôm một lúc, cảm thấy tay hơi mỏi.
Tiểu cung nữ vội nói: “Để nô tỳ ôm ạ.”
Phó Tri Ngu không đưa thỏ cho nàng ta, sờ sờ đầu nó: “Không cần đâu, ta dẫn nó đi dạo một chút.” Nói xong ôm thỏ rời đi, nói là đi dạo lung tung, nhưng vừa nhấc chân đã đi về phía Văn Hoa điện.
Nàng muốn cho Phó Toại Chi xem con thỏ, lén lút tặng hắn một bất ngờ.
Đi tới gần Văn Hoa điện, Phó Tri Ngu từ xa đã thấy có hai ba vị đại thần mặc quan phục đứng bên ngoài.
Nàng tự giác đi chậm lại, không muốn làm phiền bọn họ nói chuyện.
Các đại thần hình như đang đợi Phó Toại Chi triệu kiến, quen biết lẫn nhau, nên đứng bên ngoài trò chuyện, những từ như "Kim Minh trì", "Thẩm Tu Nghi" theo gió lọt vào tai Phó Tri Ngu.
Nghe thấy bọn họ nhắc tới mẫu thân mình, Phó Tri Ngu khẽ cau mày, không nhịn được tiến lại gần bọn họ, muốn nghe xem rốt cuộc đang nói gì.
“…Trong kinh nhiều chuyện, sau khi La đại nhân dâng tấu chương cầu hôn công chúa, con trai độc nhất của ông ta vừa ra khỏi cửa đã bị gãy chân.”
“Tam lang nhà Bá tước phủ cũng…”
Bọn họ lắc đầu liên tục, thở dài: “Ta nói này, vị công chúa kia căn bản không nên đón về.”
“Là thánh chỉ của tiên đế…”
“Tiên đế chính là bị yêu phụ kia mê hoặc!” Một người trong số đó tức giận nói, “Năm đó Khâm Thiên giám nói nàng ta là tai họa, ở lại trong cung chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, nên mới đưa nàng ta ra khỏi cung tu hành. Theo ta thấy, con gái của tai họa chắc chắn cũng là tai họa.”
Mỗi câu hắn nói đều có thể khớp với Thẩm Tu Nghi, Phó Tri Ngu cắn chặt môi, không muốn nghe bọn họ bôi nhọ mẫu thân mình như vậy.
“Công chúa chưa chắc đã là huyết mạch của tiên đế.” Vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều im lặng.
Một lúc sau, mới có người nói tiếp: “Huyết mạch thiên tử, không thể nói bậy.”
“Vậy tại sao tấu chương đàn hặc Thẩm Di đều bị đè xuống?”
“Bệ hạ từ khi còn ở Đông cung đã rất tài giỏi, uy tín rất cao, chuyện bắt gió bắt bóng chắc chắn là không muốn nói nhiều.”
“Nhưng ta nghe nói…” Người nọ ấp úng, chỉ thở dài lắc đầu.
Vài câu nói ngắn ngủi, không khác gì sét đánh ngang tai.
Đầu óc Phó Tri Ngu trống rỗng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để ép bản thân không được mất kiểm soát.
Tay ôm thỏ vô thức dùng sức, chú thỏ vừa rồi còn ngoan ngoãn nghe lời bị ôm đến khó chịu, liều mạng vùng vẫy.
Cổ tay Phó Tri Ngu bị đá trúng, một trận đau nhói truyền đến.