Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:04
Lượt xem: 1,201

Bọn họ muốn đưa trà đưa cơm, công chúa đều không cho bọn họ vào, gọi cửa thế nào cũng không mở.

Phó Toại Chi nghe vậy nhíu mày.

Cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong, Phó Tri Ngu vẫn mặc bộ váy màu xanh nhạt ban ngày, tháo hết trâm cài, mái tóc đen nhánh buông xõa đến eo.

Cung nhân lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa, tự giác lùi ra xa.

Nàng biết Phó Toại Chi nhất định sẽ biết chuyện xảy ra ban ngày, có chuyện gì giấu được hắn chứ.

Chỉ là không ngờ hắn lại đến muộn như vậy.

Đá đã tan hết, cửa sổ mở toang, ánh trăng cùng gió đêm cùng tràn vào phòng.

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ của tiểu cô nương, đôi mắt hạnh long lanh ánh lên nước, phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của Phó Toại Chi.

Nàng không chịu gặp ai, tổng cộng cũng chỉ ăn chút đá bào và điểm tâm ở bên bờ Kim Minh trì, bây giờ đói đến mức bụng lép kẹp, còn chưa kịp nói gì, bụng đã réo lên trước.

Phó Toại Chi khẽ cười.

Tiểu cô nương vội vàng che mặt, xấu hổ quay lưng lại với hắn, dái tai lộ ra từ kẽ ngón tay đỏ bừng.

Chưa đợi hoàng đế lên tiếng, cung nhân đã nhanh chóng chạy đến phòng bếp.

Ngồi vào bàn ở phòng ngoài, Phó Tri Ngu gom mái tóc đen xõa thành một lọn, buộc lỏng sau đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Khóe mắt nàng vẫn còn đọng lại dấu vết nước, mí mắt hơi sưng đỏ lên, trông như trái đào chín mọng.

Cung nữ bưng tới mấy quả trứng gà luộc chín, bảo công chúa lăn nhẹ lên mí mắt, để sáng mai thức dậy không bị sưng đau.

Phó Toại Chi cầm lấy quả trứng, bảo nàng nhắm mắt lại.

Hồi nhỏ hắn va chạm bị thương, cung nhân cũng dùng cách này để giúp hắn giảm sưng, nên thao tác cũng khá thành thạo.

Phó Tri Ngu chẳng thấy có gì không ổn khi để thiên tử tự mình làm việc này, nàng nhắm mắt lại, không nhìn thấy sắc mặt biến đổi liên tục của các cung nhân, chỉ nhỏ giọng than phiền về chuyện ban ngày.

“Là do A Ngu bị dọa sợ rồi.” Hắn thản nhiên nói, “Trương Thế Hành còn khen muội đấy, nói công chúa thông minh, chỉ cần dạy một chút là hiểu ngay. Muốn được Trương Thế Hành khen quả thật không dễ dàng gì.”

Khóe môi Phó Tri Ngu khẽ nhếch lên, không giấu nổi niềm vui trong lòng, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ dỗi hờn: “Chắc hoàng huynh cũng bị dọa sợ rồi, muộn thế này còn phải đến xem muội.”

“Giữa lúc bận rộn lại khiến ta nhớ tới tay nghề của đầu bếp Đông cung.” Hắn gắp một miếng thức ăn, bỏ vào bát của Phó Tri Ngu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-27.html.]

Phó Tri Ngu ậm ừ một tiếng, biết khi hắn chuyển ra ngoài đã để đầu bếp lại cho nàng dùng, vậy mà vẫn có thể bịa ra một cái cớ gượng gạo như vậy.

“Mấy người kia đã bắt được chưa?” Phó Tri Ngu hỏi.

Phó Toại Chi nhớ lại một chút, đáp: “Đã bị tống giam rồi, không có mấy kẻ cứng đầu, chắc tối nay sẽ khai ra hết sự thật.”

Hắn nhớ tới thủ đoạn thẩm vấn trong ngục, trong mắt thoáng qua vài tia âm lãnh, rồi kịp thời cụp mi xuống, che giấu cảm xúc vừa thoáng hiện.

Ăn xong cũng sắp tới giờ tắm rửa đi ngủ, thiện phòng chuẩn bị toàn là thức ăn dễ tiêu hóa, cháo sữa bò thơm ngon, mềm mịn, ăn kèm với vài món ăn nhỏ, đủ để nàng không bị đói mà cũng không bị khó tiêu.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Toại Chi liếc nhìn dái tai trống trơn của nàng, hỏi về tung tích của đôi khuyên tai đó.

“Để trên bàn trang điểm rồi.” Phó Tri Ngu đáp.

“Không phải đưa cho người khác làm tín vật đính ước là tốt rồi, đừng để mất nữa, lỡ bị ai đó nhặt được thì phiền phức đấy.” Phó Toại Chi như vô tình nói.

Tay Phó Tri Ngu run lên, chuyện hôm đó lại không tự chủ được hiện lên trong đầu.

Muỗng va vào thành bát, đũa rơi xuống đất. Phó Tri Ngu cúi người xuống nhặt, Phó Toại Chi nhanh tay hơn nhặt lên, ngón tay thon dài phủ lên trên, vô tình chạm vào ngón tay nàng, khiến nàng không hiểu sao lại nhớ tới cảm giác đầu ngón tay lướt qua da thịt.

Rõ ràng đã nói là sẽ không nhắc tới nữa mà…

Phó Tri Ngu mím môi.

“Ngày sau xuất giá, cho dù nhà phu quân giữ lễ quân thần, cũng khó tránh khỏi việc hoài nghi các nữ quan dạy dỗ trong cung có phải là lười biếng hay không.”

Khi nói câu này, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Phó Tri Ngu vài lần.

Phó Tri Ngu chỉ cau mày, bất mãn nói: “Hoàng huynh nói gì vậy, muốn tặng tín vật cũng sẽ không dùng đồ mẫu thân để lại mà tặng.”

Nàng không có phản ứng gì với những từ như nhà phu quân và xuất giá, Phó Toại Chi cũng không nhắc tới nữa, thuận theo ý nàng nói tiếp.

Tiểu cô nương nhớ tới chuyện của Thẩm Tu Nghi, đôi mày cau lại mới dần dần giãn ra, lộ ra chút ý cười: “Mẫu thân đã nói rồi, thà thiếu chứ không ẩu.”

“Nhưng hôm nay A Ngu khiến mọi người kinh ngạc, nghe nói đã có gia tộc sĩ phu muốn cầu hôn công chúa rồi.”

Phó Tri Ngu đương nhiên nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, suy nghĩ một hồi, nói: “Nhưng muội cũng không quen biết họ, vẫn là hoàng huynh giúp muội xem xét đi.”

Giọng điệu nàng thành khẩn, không giống như giả vờ.

Hơn nữa cũng thật sự không nhớ rõ, phải nói là có chút ấn tượng thì chỉ có người tặng nàng con thỏ kia, còn bị vạch trần là lấy cớ muội muội trong nhà để lừa nàng, kết quả nàng còn chẳng nhớ tên đối phương, chỉ nhớ họ La.

“Đó là đương nhiên.” Một bát cháo sữa bò đã hết sạch, Phó Toại Chi lại giúp nàng thêm nửa bát.

Loading...