Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 26

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:02
Lượt xem: 1,062

Ngay sau đó, có mấy người ăn mặc rất giản dị đi theo, không hề thu hút sự chú ý của người khác, chỉ coi bọn họ là tiểu tư nhà ai đó.

Mấy người kia đến gần nữ tử, nhân lúc nàng đang dựa vào lan can, đột nhiên xô mạnh về phía trước...

Phó Tri Ngu kinh ngạc mở to mắt.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, im lặng trong giây lát, sau đó vang lên tiếng “Có người rơi xuống nước”, mọi người tản ra, hung thủ cũng nhân lúc hỗn loạn chạy trốn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Phó Tri Ngu cũng hoảng sợ trong chốc lát, nhưng lập tức bình tĩnh lại, nghi hoặc nhìn Trương Thế Hành.

“Nàng ta bơi rất giỏi, điện hạ không cần lo lắng.” Trương Thế Hành đoán được suy nghĩ của nàng, “Nếu điện hạ vừa rồi không nghe lời khuyên, cứ nhất quyết đi xuống, người rơi xuống nước lúc này chính là điện hạ.”

Ngụy Hân chỉ vào chỗ nữ tử rơi xuống nước: “Xem kìa!”

Có người bơi về phía vị trí của nữ tử, dưới nước có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh da trời, đúng như lời Trương Thế Hành nói, nữ tử kia bơi rất giỏi, váy áo như đám mây tản ra trong nước, thân hình linh hoạt không ai bắt được, chỉ túm được chiếc mạng che mặt trôi nổi trên mặt hồ.

Phó Tri Ngu nắm chặt váy, tim đập thình thịch.

Nàng không biết bơi, cho dù được cứu lên, chắc chắn cũng sẽ ướt sũng quần áo. Người tham gia hội phóng sinh đông như vậy, đến lúc đó...

“Đừng dọa nàng ấy.” Phó Khải Chi liếc nhìn Trương Thế Hành, “Muội yên tâm, đã bố trí rất nhiều người bảo vệ muội, cho dù không phát hiện ra âm mưu của bọn họ trước, cũng tuyệt đối sẽ không để người khác tùy tiện đến gần muội. May mà Trương Thế Hành phát hiện ra sớm, cố ý dụ bọn họ mắc câu.”

“... Đa tạ.” Phó Tri Ngu cụp mi xuống, che giấu vẻ sợ hãi kinh hoàng trong mắt.

“Công chúa không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn bệ hạ đi.” Trương Thế Hành vẫn lạnh lùng, không hề mỉm cười.

Phó Khải Chi nhìn thấy Trương Thế Hành, mơ hồ đoán được là do Phó Toại Chi ra lệnh. Ngoại trừ hoàng đế, không có ai khác có thể điều động thống lĩnh cấm vệ làm việc. Chỉ là từ miệng hắn nói ra, đột nhiên như mang thêm một tầng ý nghĩa mập mờ khác.

Phiền phức lớn nhất đã được giải quyết, Trương Thế Hành cũng không có tâm trạng ngồi tán gẫu với hai cô nương, chắp tay cáo từ: “Tại hạ còn có việc quan trọng, công chúa cứ tự nhiên.” Nói xong liền xoay người xuống lầu.

Cùng lúc đó, cấm vệ cải trang đã hành động, giăng lưới khắp xung quanh Kim Minh trì.

Sóng gió trên thuyền truyền đến bờ, rất nhiều người nhìn thấy có người rơi xuống nước, bàn tán xôn xao.

Lư Tam Lang chỉ về phía xa, La Tử Vọng vội vàng chạy đến, chen qua đám đông để xem nữ tử được cứu lên. Hắn dựa vào chiều cao của mình, chen vào xem, phát hiện không phải khuôn mặt của Phó Tri Ngu mới thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-26.html.]

“Không phải công chúa.” Lư Tam Lang vuốt phẳng quần áo bị nhàu nát, “Dáng người giống nhau, nhưng khuôn mặt khác xa, ngươi không nhìn thấy tên họ La kia vừa rồi lo lắng thành cái dạng gì đâu, nếu thật sự là công chúa, hắn hận không thể nhảy xuống nước làm anh hùng cứu mỹ nhân luôn đấy.”

Triệu Như Chương khẽ nhíu mày, Lư Tam Lang lập tức im miệng.

Tiểu công chúa xinh đẹp vẫn chưa thành thân, biết bao nhiêu công tử thế gia đang âm thầm hành động.

Hắn nhìn về phía bên kia, tên thị vệ mặt vuông dẫn theo mấy thuộc hạ đi ra từ phía sau đám đông.

Triệu Như Chương rốt cuộc cũng nhớ ra, cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy khuôn mặt hắn ta đến từ đâu... Hắn đã từng gặp người này khi vào cung yết kiến hoàng đế.

Đó là thống lĩnh cấm vệ chỉ nghe lệnh của bậc cửu ngũ chí tôn, thống lĩnh thân binh của bệ hạ, vậy mà bây giờ lại xuất hiện bên bờ Kim Minh trì, khiến mọi chuyện trở nên khác thường.

...

Hoa gần điện Văn Hoa nở rộ, được cung nhân chăm sóc rất tốt, hoa nở thành cụm, tràn đầy sức sống.

Cung nhân không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, ai nấy đều vội vã, cúi đầu đi đường, không dám thở mạnh.

Bệ hạ từ mấy ngày trước đã không vui, Phương Thụy đã nhắc nhở, không ai dám đụng vào mũi s.ú.n.g lúc bệ hạ đang tức giận.

Phương Thụy vốn nghĩ, sáng sớm lên lầu cao nhìn ra xa, tâm trạng sẽ thoải mái hơn nhiều, không ngờ buổi tối gặp Trương Thế Hành một lần, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Trương đại nhân có thể nói gì chứ, hôm nay phần lớn cấm vệ đều được phái đến bờ Kim Minh trì, nội dung báo cáo chắc chắn cũng liên quan đến công chúa.

Phương Thụy thở dài, nhìn dây leo mọc lan tràn trên tường cung, đỏ có xanh có, hai thứ cứ quấn lấy nhau, bây giờ hắn nhìn cái gì cũng thấy đau đầu.

Phó Toại Chi sắc mặt trầm tĩnh, bàn tay đang nắm chặt tờ giấy đã bán đứng nội tâm bất an của hắn lúc này.

Một lát sau, hắn đặt tờ giấy đã xem xong lên ngọn nến, mặc cho lửa l.i.ế.m láp, dần dần hóa thành tro tàn màu đen, rơi xuống chậu.

Vị hoàng đế trẻ tuổi bước ra khỏi phòng, ánh đèn màu vàng ấm áp bao phủ nửa khuôn mặt hắn, hơn nửa gương mặt còn lại lại ẩn mình trong bóng tối, không đoán được tâm trạng, nhưng Phương Thụy lại có cảm giác ớn lạnh.

Chỉ có vài ngọn đèn ngủ được thắp sáng ở tẩm điện Đông cung.

Phó Toại Chi khựng lại một chút, hỏi: “Ngủ rồi sao?”

Cung nhân bị áp lực to lớn đè nén, run rẩy nói: “Nô tỳ không biết, công chúa từ lúc về đã không ra khỏi tẩm điện.”

Loading...