Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:01
Lượt xem: 1,189
“Thỏ sợ độ cao, hai chân sau không chạm đất sẽ không có cảm giác an toàn.” Triệu Như Chương nói.
Hắn là nam nhân, lòng bàn tay lớn, có thể đỡ được cả tứ chi của con thỏ. Phó Tri Ngu nhìn bàn tay của mình, nàng chỉ có thể đỡ bụng con thỏ, hai chân sau quả thực là lơ lửng.
“Đa tạ.” Phó Tri Ngu làm theo lời hắn, ôm con thỏ về, thấy nó không còn quậy phá nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Lư Tam Lang trợn mắt há hốc mồm.
Người đối diện không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, khác hẳn với những công tử cố ý lấy lòng vừa rồi, Ngụy Hân cũng không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần, hỏi: “Trông ngươi quen lắm, là lang quân nhà nào vậy?”
Lúc này Triệu Như Chương lại im lặng, Lư Tam Lang sốt ruột thay hắn trả lời: “Hắn tên là Triệu Như Chương, là Trạng Nguyên lang năm nay.” Hắn huých khuỷu tay vào Triệu Như Chương, “Quận chúa hỏi ngươi đấy, sao không trả lời.”
“Trạng Nguyên lang?” Phó Tri Ngu nhớ ra ngày hôm đó các tân khoa tiến sĩ diễu hành qua phố, nàng không đi xem, ở trong tẩm điện đọc thoại bản cả ngày.
Những quyển thoại bản mà nàng từng đọc lúc này đã phát huy tác dụng, không khỏi khiến nàng tò mò về Triệu Như Chương.
Công chúa triệu kiến, Triệu Như Chương ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiểu cô nương có đôi mắt hạnh long lanh: “Tại hạ thân phận nhỏ bé, không đáng để điện hạ để tâm.”
Lư Tam Lang thầm nghĩ ai thèm để tâm đến ngươi chứ, nhưng công chúa vậy mà thật sự nhìn chằm chằm huynh đệ tốt của hắn một lúc, còn nhỏ giọng nói gì đó với quận chúa, quận chúa liên tục gật đầu.
Hắn lập tức cảnh giác, chẳng lẽ là kim chi ngọc diệp vừa ý Triệu Như Chương, hắn không đồng ý sẽ trực tiếp cướp về làm phò mã? Nhị công chúa hình như rất thích kiểu này, nghe nói tiên đế cũng từng... Chẳng lẽ tiểu công chúa bề ngoài trông đoan trang dịu dàng, nhưng trong xương cốt cũng thích kiểu người cứng đầu, càng không nghe lời càng hứng thú?
Lư Tam Lang liên tưởng lung tung, ánh mắt nhìn Triệu Như Chương càng thêm phần thương hại.
Nhưng ảo tưởng của hắn không thành hiện thực, công chúa và quận chúa chỉ nói chuyện riêng vài câu, không có bất kỳ hành động thất lễ nào.
Triệu Như Chương cứ như khúc gỗ đứng bên cạnh, Lư Tam Lang cũng chỉ đành bất đắc dĩ đứng cùng.
Cho đến khi có một chiếc thuyền du ngoạn chậm rãi cập bến, con thuyền ba tầng, cửa sổ treo đầy lụa mỏng bay phấp phới trong gió.
Phó Khải Chi biến mất nửa ngày bỗng nhiên xuất hiện, phía sau còn có một người trông giống thị vệ, mặt vuông chữ điền, tay xách hai bát đá, rõ ràng là chuẩn bị cho hai vị nữ tử.
Hắn vẫy tay, ra hiệu cho Triệu Như Chương và Lư Tam Lang không cần câu nệ, nói rằng mình đã đặt phòng riêng trên thuyền, đưa muội muội và quận chúa lên thuyền hóng gió.
Phó Khải Chi cũng mời hai người Triệu Như Chương, tuy Lư Tam Lang mới vào quan trường, nhưng cũng hiểu rõ tình hình, đây chỉ là Tứ điện hạ khách sáo với bọn họ vài câu mà thôi, vội vàng xua tay từ chối.
Váy áo của các cô nương ẩn hiện giữa những bông hoa rực rỡ, Triệu Như Chương khẽ liếc nhìn bóng lưng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-25.html.]
Phó Tri Ngu dường như cảm nhận được điều gì đó, hơi nghiêng đầu, hắn cụp mắt xuống, góc váy biến mất khỏi tầm mắt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Từ dưới bóng cây lên thuyền có một đoạn đường, đợi đến khi xác định hai người phía sau không nghe thấy cuộc trò chuyện, Phó Khải Chi mới hỏi: “Vị kia là Trạng Nguyên lang phải không?”
“Đúng vậy.” Ngụy Hân đáp lời, “Trông cũng được đấy, chỉ là hơi lạnh lùng.” Nàng nghĩ một chút rồi lại nuốt câu “Nhưng vẫn là hoàng huynh giống tảng băng hơn” vào bụng.
“Lạnh lùng một chút cũng tốt, đỡ phải thu hút ong bướm.” Phó Khải Chi nói câu này gần như là lẩm bẩm trong miệng, không dám để người khác nghe thấy.
Trương Thế Hành vẫn luôn im lặng, hắn cầm bát đá cũng không ảnh hưởng đến khí thế bức người quanh thân, khiến Phó Tri Ngu liếc nhìn mấy lần, luôn cảm thấy không hợp với khí chất của hắn.
Hắn nhìn thẳng, không hề để ý đến ánh mắt của tiểu công chúa.
Khi ngồi vào phòng riêng, đá đã tan gần hết, nước đường bám trên bề mặt hạt sen, bỏ vào miệng vừa ngọt vừa mát, xua tan cái nóng oi bức.
Phó Tri Ngu ăn vài miếng rồi đặt thìa xuống.
Mũi thuyền náo nhiệt, khiến người ta muốn tham gia.
“Công chúa xin dừng bước...” Trương Thế Hành ngăn cản tiểu cô nương muốn xuống lầu xem náo nhiệt.
“Ta muốn xuống xem thử, không được sao?” Phó Tri Ngu ngẩng mặt lên, đôi mắt hạnh tràn đầy mong đợi.
Trương Thế Hành cứng nhắc nói: “Công chúa ở trên xem cũng vậy thôi.”
Ngụy Hân nhíu mày, rất bất mãn với thái độ của hắn, đang định nổi giận thì bị Phó Khải Chi ngăn lại.
Phó Khải Chi lắc đầu, giảng hòa: “Dưới kia đông người lắm, hai người một công chúa một quận chúa, khó tránh khỏi gây ra náo động, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói thế nào.”
Phó Tri Ngu nhìn ra ngoài từ cửa sổ đang mở, một nữ tử cũng mặc váy màu xanh da trời nhẹ nhàng đi ra, dừng lại ở mũi thuyền. Mái tóc đen búi cùng kiểu tóc với nàng, châu ngọc lấp lánh, bóng lưng yểu điệu, có bảy tám phần giống nàng.
“Nàng ta là...” Phó Tri Ngu nghi ngờ.
“Công chúa nhìn xuống sẽ biết.”
Nàng không hề nổi giận vì bị ngăn cản vui chơi, ngược lại còn nhận ra điểm bất thường, Trương Thế Hành có chút thưởng thức nàng.
Mũi thuyền không ít người, rất nhiều du khách ra ngoài hóng gió cho mát. Nữ tử đeo mạng che mặt, che khuất hơn nửa dung nhan, chậm rãi đi vào đám đông, tiến về phía mép thuyền.