Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:04:59
Lượt xem: 1,115
Gió mát ven hồ thổi nhè nhẹ, Lư tam lang mũi thính hơn chó, ngửi thấy mùi phấn thơm của nữ tử trong gió, nhìn theo hướng gió thổi tới, chỉ thấy bóng lưng của nữ tử.
Huých khuỷu tay vào người bên cạnh, Lư tam lang chỉ vào bọn họ nói: "Tiểu thư nhà ai vậy, được chào đón quá nhỉ."
Triệu Như Chương tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua, dưới bóng cây không xa, mấy công tử ăn mặc sang trọng đang trò chuyện với hai nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử mắt sáng long lanh, má lúm đồng tiền, Lư tam lang nhìn đến ngây người, bị Triệu Như Chương vỗ mấy cái mới hoàn hồn.
"Đó là công chúa."
Lư tam lang ngẩn người: "Ngươi chưa từng gặp, sao biết là công chúa?"
Triệu Như Chương lật một trang sách, giọng điệu thản nhiên: "Vừa nãy nàng ấy cùng tứ điện hạ ở đình giữa hồ."
"Vậy mà được nhìn thấy dung nhan của công chúa, ta c.h.ế.t cũng đáng..." Lư tam lang lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy không đúng, hỏi ngược lại hắn, "Tên nhóc ngươi miệng thì nói không muốn cưới công chúa, trong lòng có phải vẫn còn ý đồ đấy chứ? Nếu không sao lại để ý đến chuyện tứ điện hạ và công chúa ở bên nhau?"
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Triệu Như Chương nói, “Xung quanh Kim Minh trì hôm nay có nhiều thị vệ hơn thường lệ, tốt nhất đừng nên đến chỗ đông người.”
Lư Tam Lang nhìn quanh bốn phía, quả nhiên đúng như lời Triệu Như Chương nói. Hắn còn tưởng rằng tên thư ngốc này chỉ biết đọc sách, ra ngoài cũng tay không rời sách, không ngờ quan sát tỉ mỉ đến vậy.
Nói cho cùng, Lư Tam Lang cũng chỉ dám ngưỡng mộ trong lòng, không dám thật sự tiến lên.
Hắn đánh giá người bạn bên cạnh, lần nữa cảm thán tấm lòng sắt đá của vị Trạng Nguyên lang này, cả đoạn đường không hề để ý đến sự săn đón của biết bao nhiêu cô nương, đến nỗi vạ lây sang cả hắn, bị các cô nương ghẻ lạnh.
Chờ đến khi thuyền rồng cập bến, mặt hồ yên ả trở lại, đám tiểu tư khiêng từng thùng cá rùa đến bên bờ, dưới sự chỉ huy của chủ nhân, đổ chúng xuống hồ.
Ngụy Hân không đến góp vui, khinh thường nói: “Sáng sớm đám tiểu thương buôn bán bắt chim cá tôm tép, bán cho những nam thanh nữ tú này phóng sinh, đúng là được lợi cả đôi đường, ai nấy đều vui vẻ.”
Các công tử vây quanh Phó Tri Ngu đều muốn lấy lòng nàng, Ngụy Hân kết giao với nàng, tự nhiên cũng được nịnh bợ theo. Cho dù trong nhà bọn họ cũng có tỷ muội tham gia, cũng phụ họa theo lời của Trường Bình Quận chúa.
Cách đó không xa vang lên vài tiếng kinh hô, một con thỏ trắng như tuyết chạy ra khỏi lồng, chạy trốn trên bãi cỏ, mấy tiểu tư hợp sức cũng không bắt được nó.
Nó chạy nhanh nhẹn, chạy được vài bước, liền xông thẳng đến chỗ Phó Tri Ngu đang đứng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-24.html.]
Đám tiểu tư không dám đắc tội cô nương xa lạ, chỉ đành dừng bước, chờ công tử đến.
Phó Tri Ngu ôm con thỏ lên, nó cuộn tròn thành một cục nhỏ trong tay nàng, nàng không nhịn được xoa đầu nó, gỡ những chiếc lá dính trên người nó.
“Điện hạ...” La Tử Vọng chạy đến, vẻ mặt xin lỗi, “Muội muội trong nhà nghịch ngợm, nhất định phải mang thỏ ra ngoài, vô ý kinh động đến công chúa và quận chúa, mong điện hạ thứ tội.”
Lư Tam Lang không nhịn được hừ một tiếng, hắn rõ ràng nhìn thấy tên công tử kia cố ý mở cửa lồng để thỏ chạy ra ngoài.
Phó Tri Ngu đưa con thỏ cho hắn: “Không sao, tìm lại được là tốt rồi, kẻo bị người ta bắt đi ăn thịt, muội muội ngươi sẽ buồn.” Ngón tay thon dài trắng nõn của tiểu cô nương vùi trong bộ lông của thỏ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
La Tử Vọng nhìn đến ngây người, ngón tay nàng chậm rãi vuốt ve lông thỏ, như thể đang gảy dây đàn trong lòng hắn, khiến đầu óc hắn choáng váng, toàn thân tê dại.
Hắn căng thẳng đến mức suýt cắn vào lưỡi, lắp bắp nói: “Không… Con thỏ này vốn là do muội muội muốn mang ra ngoài phóng sinh, nếu nó đã tự mình chạy đến chỗ công chúa, chính là có duyên với công chúa, được công chúa yêu thích là phúc phận của nó.”
Công tử bên cạnh nói móc: “Muội muội ngươi chẳng phải mới sinh ra mấy tháng trước sao, đã biết nói rồi à?”
La Tử Vọng bị vạch trần, mặt đỏ bừng.
Phó Tri Ngu ôm con thỏ, lúng túng đứng tại chỗ.
“Dẻo miệng.” Ngụy Hân không hề nể nang, ánh mắt đảo qua giữa bọn họ.
Lư Tam Lang thấy hai người họ đi về phía này, vội vàng lay Triệu Như Chương: “Đừng đọc sách nữa, công chúa đi về phía chúng ta rồi!”
Triệu Như Chương kinh ngạc ngẩng đầu, bóng dáng màu xanh nhạt quả nhiên ngày càng gần. Hắn gấp sách đứng dậy, phủi bụi đất và lá cây, cung kính đứng sang một bên, nhường chỗ dưới bóng râm.
Lư Tam Lang lần đầu tiên đến gần kim chi ngọc diệp như vậy, tính cách tự nhiên quen thuộc ngày thường bỗng nhiên biến mất, tay chân không biết để đâu cho phải phép.
Đường đi gập ghềnh, hai chân sau của thỏ không chạm đất, vùng vẫy không yên.
Thú cưng duy nhất mà Ngụy Hân từng nuôi chỉ là con sáo trong phủ, cũng không biết dỗ dành thỏ như thế nào, chỉ có thể giúp Phó Tri Ngu giữ nó.
Con thỏ suýt chút nữa đã vùng ra, có người nhanh tay hơn túm lấy gáy nó, đặt lại trước mặt Phó Tri Ngu.
Phó Tri Ngu nhíu mày, nàng cũng không hiểu tại sao con thỏ vừa rồi còn ngoan ngoãn nằm trong tay nàng lại đột nhiên đạp nàng mấy cái, may mà có người bắt được... Nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một vị lang quân thanh tú.