Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:50:00
Lượt xem: 52

 

Mượn bóng đêm che giấu, nàng không nhìn rõ mặt hắn, nếu không nhất định sẽ phát hiện hai má hắn đã đỏ bừng.

"... A Ngu?"

"Hửm?"

"Ban đêm hơi ẩm nặng, bệnh của muội mới khỏi không lâu, ta đưa muội về phòng."

Thẩm Tri Ngu dụi mắt đứng dậy, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay hắn.

Động tác này bọn họ đã làm rất nhiều lần, duy chỉ lần này, Phó Toại Chi như bị bỏng, ngón tay hơi co lại.

"Toại Chi ca ca?"

Hắn hoàn hồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nắm lại tay Thẩm Tri Ngu.

Không biết vì sao, Phó Toại Chi nhiều lần nhớ lại lời của mẫu thân – muội ấy tuổi nhỏ không hiểu chuyện, con không biết chú ý hơn sao?

Phó Toại Chi ma xui quỷ khiến nảy ra một ý nghĩ táo bạo: hắn thật sự chỉ có thể coi A Ngu là muội muội sao?

Triều đình bận rộn mấy tháng, mãi đến khi nắng hè đã bước vào hồi kết, mới tiết lộ nguyên nhân trong đó.

Hóa ra lúc đó là vì chiến sự biên ải giằng co không dứt, may mà sau mấy phen trắc trở, cuối cùng cũng giải quyết được nan đề, không lâu sau liền truyền đến tin chiến thắng từ biên quan.

Tin tức vừa truyền đến, hạ nhân liền vội vàng đến báo, mặt mày hớn hở.

Cả nhà đang dùng bữa tối, đột nhiên nghe được tin này, Phó Toại Chi ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, muốn xem phản ứng của Thẩm Tri Ngu.

Thẩm Tri Ngu ngây người một lúc, không cười rạng rỡ như những người khác, mà là thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt hơi đỏ hoe.

Phó Toại Chi biết nàng cuối cùng cũng có thể biết được tình hình của Thẩm tướng quân, tuy rằng trong tin chiến thắng về Thẩm tướng quân chỉ có vài chữ, nhưng đủ để nàng biết phụ thân mình hiện tại có an toàn hay không.

Phó Thượng thư cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy dạo trước bôn ba vì chuyện này rất lâu, ngay cả ngày nghỉ cũng phải vào cung nghị sự. Nếu xảy ra sơ suất gì, ông ấy cũng khó mà ăn nói với Thẩm Tri Ngu.

Thiên tử đại duyệt, phong thưởng cho tướng sĩ biên quan, đương nhiên cũng bao gồm Thẩm tướng quân.

Thẩm tướng quân xưa nay hành sự khiêm tốn, hơn nữa phần lớn thời gian không ở kinh thành, mọi người hiểu biết về ông ấy không nhiều. Mãi đến khi thánh chỉ phong thưởng được đưa đến, nhiều người mới chú ý đến viên ngọc quý trên tay Thẩm tướng quân, hóa ra là vị tiểu thư ở Phó phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-237.html.]

Thay đổi rõ rệt nhất là khi Phó phu nhân đưa Thẩm Tri Ngu ra ngoài, những lời khen ngợi ban đầu đều hướng về Phó phu nhân, bây giờ hàn huyên vài câu, chủ đề sẽ chuyển sang Thẩm Tri Ngu bên cạnh bà, cố ý vô tình bắt chuyện với nàng.

Tiểu cô nương dần trổ mã, theo lời của Phó phu nhân, nàng càng ngày càng giống mẫu thân ruột, thê tử của Thẩm tướng quân, mắt hạnh môi đỏ, cổ trắng nõn, dáng người mảnh mai như cành hoa đang khoe sắc.

Cũng có một số quý phụ nhân lén lút hỏi thăm Phó phu nhân về chuyện hôn nhân của nàng, có ý định dạm hỏi cho con trai mình.

Vì chuyện này mà Phó phu nhân đau đầu không thôi, bà ấy không tiện tự mình làm chủ, chỉ có thể ỡm ờ cho qua chuyện.

"Còn chưa cập kê đã vội vàng như vậy, tính toán thật là tinh tường." Phó phu nhân phàn nàn, "Ta không dám tùy tiện nhận lời, loại chuyện này phải để Thẩm tướng quân quyết định mới tốt."

Cho dù Thẩm gia không có nữ chủ nhân lo liệu, cũng phải là người được Thẩm tướng quân gật đầu đồng ý. Phó Thượng thư và Phó phu nhân đều nghĩ như vậy.

Phó Toại Chi nuốt xuống miếng thức ăn trong miệng, không nói gì.

Một đám xấu xí.

Hắn nghĩ thầm.

Những người đến hỏi thăm, hắn phần lớn đều đã tiếp xúc qua, đám công tử thế gia đó, theo Phó Toại Chi thấy không một ai xứng với A Ngu.

Bất kể là dung mạo hay phẩm hạnh, đều kém xa vạn dặm.

Phó Thượng thư liếc hắn một cái: "Con ngược lại rất kén chọn, con nói xem, lang quân như thế nào mới xứng với con bé?"

Người như thế nào...?

Phó Thượng thư hỏi hắn ngây người.

Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến điểm này.

Vẻ mặt nghẹn lời bị Phó Thượng thư thu hết vào mắt, ông cười nói: "Mấy người đến dạm hỏi kia có vài người không tệ, nhân phẩm tạm được, thơ văn từ phú cũng coi như có chút tài năng, gia thế tốt, cũng coi như xứng với con bé."

"Không tiếp xúc sâu làm sao biết nhân phẩm tạm được, nếu nói đến thơ phú, không chừng là thư sinh nghèo nào đó vì sinh kế mà viết thay cho hắn ta." Phó Toại Chi phản bác, "Gia thế tốt cũng chưa chắc thích hợp với A Ngu, vạn nhất bắt nạt con bé thì sao, A Ngu tính tình mềm mỏng như vậy, bị mẹ chồng bắt nạt khẳng định cũng sẽ không nói thật."

"Lời hay con đều nói hết rồi, theo con nói như vậy, kinh thành nhiều quyền quý như vậy, không một ai lọt vào mắt con." Phó Thượng thư hừ lạnh mấy tiếng.

Phó phu nhân gắp cho hai phụ tử mỗi người một miếng thịt, ý bảo bọn họ im miệng, quay đầu cười hỏi Thẩm Tri Ngu: "A Ngu thấy thế nào? A Ngu nếu có lang quân nào vừa ý thì phải nói sớm, ta còn nhờ người ta hỏi thăm nhiều hơn."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chủ đề đột ngột chuyển sang mình, Thẩm Tri Ngu ngơ ngác ngẩng đầu, vành tai trắng như ngọc từ từ nhuốm màu đỏ.

Ánh mắt Thẩm Tri Ngu không ngừng d.a.o động, theo bản năng muốn cầu cứu Phó Toại Chi, vừa quay đầu lại phát hiện hắn đang nhìn mình, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của nàng.

Loading...