Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:58
Lượt xem: 43
Cuối cùng hắn cầm lấy một cây trâm điêu khắc thỏ, chủ tiệm sáng mắt, lập tức bưng ra một hộp khuyên tai: “Cây trâm này và đôi khuyên tai này là một bộ, gần đây có mấy tiểu thư đến hỏi.”
Khuyên tai phía dưới treo viên trân châu tròn đầy, Phó Toại Chi tưởng tượng dáng vẻ nàng đeo lên.
Nàng mỗi lần rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn, bị dọa sợ còn ngây ngốc đứng đó, quả thực rất giống thỏ.
Phó Toại Chi hoàn hồn, vành tai nóng lên – Sao hắn có thể nghĩ đến chuyện đó!
Hắn nhanh chóng trả tiền, bảo tiểu nhị gói lại, một mình đứng trong cửa hàng bình ổn tâm tình.
…
Trở lại tửu lâu, Phó Toại Chi có chút thất thần.
Hộp đựng trang sức ở trong tay áo hắn, giờ khắc nào cũng nhắc nhở sự tồn tại của nó.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, sao giăng đầy trời, Phó Toại Chi trở về nhà.
Trên đường, hắn nghĩ xem phải giao đồ cho Thẩm Tri Ngu thế nào, không để ý đến những thứ xung quanh.
Vừa rẽ ngoặt, hắn suýt chút nữa đụng phải người khác.
Thiếu nữ cầm đèn lồng, hoảng sợ lùi lại mấy bước: "Ai đó?"
Mượn ánh đèn lờ mờ, nhìn rõ mặt nhau, Phó Toại Chi nhận ra là Thẩm Tri Ngu ở đây.
Gò má Thẩm Tri Ngu hơi ửng đỏ, xách theo chiếc đèn lồng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Toại Chi ca ca, hôm nay huynh về muộn quá."
Ngón tay chạm nhau, đầu ngón tay của thiếu nữ lạnh buốt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng cầm đèn đứng dưới mái hiên, dường như đã đợi hắn rất lâu.
"Muội đang đợi ta sao?" Phó Toại Chi hỏi.
"Ca ca mãi không về, muội có chút lo lắng." Thẩm Tri Ngu dịu dàng nói, "Nhưng mà nếu huynh không có việc gì, vậy muội về đây."
"Đợi chút." Phó Toại Chi gọi nàng lại.
Thẩm Tri Ngu quay đầu, đến gần hơn, do dự hỏi hắn: "Trên người ca ca sao có mùi rượu vậy? Huynh... đi uống rượu à?"
Phó Toại Chi còn chưa kịp thay quần áo, mùi hương và mùi rượu dính phải ở tửu lâu bị nàng ngửi thấy.
"Uống với bạn bè một chút." Phó Toại Chi nói, "Có phải làm muội khó chịu không, ta đi thay quần áo."
Hắn vừa nhấc chân định đi, bị Thẩm Tri Ngu kéo tay áo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-236.html.]
Thiếu nữ mím môi, ánh mắt chăm chú nhìn túi hương bên hông hắn.
Nàng hiếm khi lộ ra vẻ mặt không vui rõ ràng như vậy, Phó Toại Chi nhận ra nàng có thể hiểu lầm điều gì đó, vội vàng giải thích: "Chỉ là uống chút rượu thôi, ngoài ra không có gì cả."
Hắn thành thật kể lại chuyện xảy ra ban ngày, hận không thể để người khác lập tức xuất hiện làm chứng cho mình, thề rằng tuyệt đối không dính vào thói hư tật xấu của đám công tử bột kia.
Thẩm Tri Ngu lúc này mới dịu sắc mặt.
Trọng lượng của tay áo nhắc nhở hắn còn có đồ phải tặng, Phó Toại Chi lấy hộp từ trong tay áo ra đưa cho nàng: "Ta có mua quà cho muội, vốn định tìm cơ hội đưa, nhưng đã gặp nhau rồi thì đưa cho muội luôn."
Thẩm Tri Ngu nghi hoặc nhận lấy, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, từ từ mở hộp ra.
Trâm cài tóc hình thỏ ngọc và hoa tai ngọc trai dưới ánh đèn mờ phát ra ánh sáng dịu dàng, phản chiếu trong mắt thiếu nữ, như những vì sao lấp lánh.
"Cái này là cho muội sao?" Thẩm Tri Ngu thấp thỏm hỏi.
Ngọc trai là loại trang sức thịnh hành trong giới các cô nương trẻ tuổi ở kinh thành gần đây, Thẩm Tri Ngu theo Phó phu nhân đi làm khách, đã thấy rất nhiều trên đồ trang sức của các cô nương khác. Với tuổi tác của Phó phu nhân thì không có hứng thú với loại đồ này, càng thích đồ trang sức bằng vàng hoa lệ hơn. Nàng có chút hâm mộ đồ trang sức ngọc trai của các cô nương khác, không ngờ Phó Toại Chi sẽ tặng cho nàng.
Vẻ mặt vui mừng của nàng mang lại cho Phó Toại Chi sự khẳng định to lớn, không nhịn được thúc giục nàng: "Có muốn đeo thử không?"
Thẩm Tri Ngu cẩn thận lấy ra, cài lên tóc và tai, hoa tai đung đưa theo động tác của nàng, khiến nước da của nàng càng thêm trắng nõn.
Nàng thích là tốt rồi.
Tâm trạng thấp thỏm bất an của Phó Toại Chi ổn định hơn nhiều.
Hai người lâu ngày không gặp, lúc này lại không có ai đến làm phiền, dứt khoát tìm một góc khuất gió ngồi xuống.
Thẩm Tri Ngu rất thích đồ hắn tặng, trong thời gian ngắn ngủi, đã sờ trâm cài tóc trên đầu ba bốn lần.
"Phó thúc thúc hôm nay sáng sớm đã vào cung, về sớm hơn huynh một chút." Nàng khẽ nói, "Muội còn tưởng huynh cũng..."
Phó Toại Chi nghe được một chút, dường như có liên quan đến chuyện biên ải. Có lẽ Thẩm Tri Ngu cũng nghe được phong thanh, liên tưởng đến phụ thân mình mới lo lắng.
"Chuyện bóng gió không cần để trong lòng." Phó Toại Chi an ủi nàng, "Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất."
Thẩm Tri Ngu "ừm" một tiếng, nhưng đầu mày nhíu chặt không thấy giãn ra: "Không biết phụ thân ta sống thế nào..."
Thỉnh thoảng có thư nhà gửi đến, cũng chỉ có vài dòng ngắn ngủi, lần nào cũng bảo nàng yên tâm, không một chữ nào nói rõ đã xảy ra chuyện gì.
Phó Toại Chi nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh buốt, ngược lại hắn giống như người bị nhóm lửa, tứ chi bách hài đều nóng rực sắp bốc cháy.
"Thẩm tướng quân kiêu dũng thiện chiến, lại tinh thông binh pháp, sẽ không có chuyện gì đâu."
Thiếu nữ hồi lâu không đáp lại, dường như vì chờ đợi quá lâu cảm thấy mệt mỏi, nhích lại gần Phó Toại Chi, từ từ dựa vào vai hắn.
Phó Toại Chi toàn thân cứng đờ, không dám động đậy, dù cho sợi tóc bị gió thổi bay phất qua mặt hắn.