Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:57
Lượt xem: 59
Nghe thấy tiếng người, Thẩm Tri Ngu ngẩng đầu, nở nụ cười tươi tắn với người đến.
Phó Toại Chi thu lại vẻ nghiêm túc, lông mày mắt dịu dàng, bước nhanh về phía trước: “Hôm nay không cần đến chỗ mẫu thân sao?”
“Muội lén ra ngoài.” Nàng cũng đã lâu không gặp Phó Toại Chi, khóe miệng cong cong, “Một lát nữa phải về.”
Phó Toại Chi chú ý thấy nàng giấu tay sau lưng, giống như đang giấu thứ gì đó, cố ý thuận theo suy nghĩ của nàng chuyển chủ đề: “Vậy sao, thời gian này mẫu thân thường chuẩn bị đồ lễ Phật, quả thật sẽ không quan tâm đến những thứ khác.”
Phó phu nhân trang điểm cho nàng rất ngoan ngoãn đáng yêu, tóc đen dài búi lên, trên váy thêu bươm bướm và hoa cỏ, theo động tác của nàng sống động như thật, muốn bay lên.
“Muội có mang quà cho Toại Chi ca ca.” Thẩm Tri Ngu có chút ngượng ngùng cúi đầu, từ từ lấy thứ giấu sau lưng ra, “Nhưng mà… làm không được đẹp lắm, nói trước, huynh không được chê.”
“A Ngu tự tay làm ta sao có thể chê, thích còn không kịp.”
Thẩm Tri Ngu xòe bàn tay, một túi thơm yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay, thêu hoa văn lá trúc, còn cẩn thận buộc tua rua ở phía dưới.
Phó Toại Chi nhận lấy túi thơm, nàng muốn rụt tay về, lại bị hắn nắm cổ tay.
Đầu ngón tay thon thả của thiếu nữ ửng hồng, còn có vết thương chưa lành hẳn, rõ ràng là bị kim đ.â.m phải.
Nhưng trên túi thơm lại sạch sẽ, mũi kim có hơi vụng về, nhưng có thể thấy nàng đã dùng mười hai phần tâm tư.
Nàng không giỏi nữ công, chỉ vì nghe lời người khác, mới một lòng muốn tự tay làm một món đồ tặng hắn.
“Muội …” Phó Toại Chi há miệng, muốn nói gì đó, nhìn ánh mắt bối rối của nàng lại nuốt xuống, “Ta rất thích.” Nói xong hắn cởi túi đeo vốn có trên thắt lưng ném cho hạ nhân, buộc cái Thẩm Tri Ngu tặng cho hắn lên.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt khôi phục lại nụ cười rạng rỡ: “Ca ca thích là tốt rồi, bên trong nhét thảo dược đuổi muỗi, nếu ca ca cảm thấy không tiện cũng không cần phải đeo ra ngoài, để ở đầu giường hoặc trên bàn cũng được.”
“Không, ta sẽ đeo.” Phó Toại Chi trịnh trọng nói, “Nói được làm được.”
Không trò chuyện mấy câu, thị nữ của Thẩm Tri Ngu đã nhỏ giọng giục nàng về chỗ Phó phu nhân, Phó Toại Chi cũng không tiện ngăn cản nàng, chỉ đành nhìn bóng lưng nàng chạy biến mất ở cuối hành lang.
Hôm sau, khi ra ngoài hắn cố ý đeo túi thơm Thẩm Tri Ngu tặng.
Nhét cũng chỉ là hương liệu và dược liệu bình thường, nhưng mùi hương dường như nồng hơn trước, lúc nào cũng quanh quẩn bên chóp mũi hắn, giống như Thẩm Tri Ngu đang ở bên cạnh hắn.
Trong triều có việc gấp cần thương nghị, Thái phó không ở lại lâu đã bị người trong cung mời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-235.html.]
Đột nhiên không có tiên sinh giám sát, trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn, hạ nhân không dám quản những dòng dõi hoàng tộc này, ngược lại bị bọn họ tìm cơ hội ra ngoài chơi một vòng.
Ngũ hoàng tử rủ hắn cùng đi, Phó Toại Chi nhớ lời phụ thân, không có quan hệ mật thiết với bất kỳ hoàng tử nào, nhưng nhìn tình cảnh này, hắn không thể một mình rời đi trước, đành phải đồng ý.
Nói là ra ngoài tìm niềm vui, thật ra những người đó cũng không dám làm càn, gọi mấy bàn đồ ăn, gọi mấy ca kỹ đến sau rèm hát, coi như là đã trải nghiệm một phen.
Phó Toại Chi nhấp mấy ngụm rượu, không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Tầm mắt rơi xuống cửa hàng dưới lầu, hắn chú ý thấy đối diện tửu lầu có một cửa hàng trang sức.
A Ngu tặng hắn túi thơm, hắn cũng nên đáp lễ.
Gần đây nàng càng lộ rõ đường nét thiếu nữ, những món trang sức trước kia cũng không còn thích hợp nữa. Đồ trang sức Phó phu nhân cho nàng quá mức đoan trang chín chắn, hắn muốn chọn vài món thích hợp với tuổi của A Ngu.
Phó Toại Chi tìm một cái cớ tạm thời rời đi, vừa ra khỏi cửa tửu lầu liền đi thẳng đến cửa hàng trang sức.
Trong cửa hàng đều là khách nữ, hắn một thiếu niên đơn độc đến, lập tức khiến mọi người chú ý.
Chủ tiệm tinh mắt, thấy hắn ăn mặc đẹp, lập tức đón tiếp.
“Công tử mua trang sức cho ai?” Chủ tiệm đánh giá vài lần, “Là cho người thương hay là…”
“Mua cho muội muội của ta.” Phó Toại Chi ho khan vài tiếng, cắt ngang suy đoán của hắn, “Khoảng… mười hai mười ba tuổi.”
“Muội muội à.” Chủ tiệm đảo mắt, dẫn hắn đến quầy, “Tiểu thư thích hoa văn gì, thích nhã nhặn hay tươi sáng, vàng hay ngọc?”
Lời của Phó Toại Chi mắc kẹt trong cổ họng.
Trước kia hắn dẫn Thẩm Tri Ngu đến, đa phần là nàng tự chọn, hắn chỉ trả tiền. Hơn nữa A Ngu kiêng dè hắn tiêu đều là tiền của Phó thượng thư, phần lớn thời gian đều lắc đầu nói không có ưng ý, thỉnh thoảng lấy một cây cũng là hoa văn rất đơn giản.
Bảo hắn tự mình chọn cho A Ngu… Phó Toại Chi thế mà không nói ra được lý do.
Trong ấn tượng của hắn A Ngu chọn mấy cây đều là hoa văn cành hoa, nếu hắn lại tặng hoa văn tương tự có phải là rất không để tâm không?
Chủ tiệm từng trải, nhìn ra sự lúng túng của hắn, lại không muốn mất mối làm ăn này, lập tức đổi cách nói: “Ngài muốn tặng quà, vậy thì chọn theo ánh mắt của ngài, xem xem tiểu thư thích hợp với cái gì.”
“Thích hợp với cái gì…” Phó Toại Chi lẩm bẩm.
Chủ tiệm lấy ra mấy món cho hắn chọn, Phó Toại Chi lần lượt lắc đầu: “Cái này quá đơn giản, cái kia màu sắc quá sặc sỡ.”