Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-01-04 07:49:55
Lượt xem: 56
Từ sau khi Thẩm tướng quân xuất chinh, Thẩm Tri Ngu rất không có cảm giác an toàn, cho dù Phó thượng thư và Phó phu nhân coi nàng như con gái ruột, nàng cũng luôn nơm nớp lo sợ mình ở nhờ sẽ gây thêm phiền phức cho họ.
Ngoài phụ thân ra, Phó Toại Chi là người thứ hai nói với nàng như vậy. Không biết vì sao, nàng tin lời Phó Toại Chi, tin hắn nói được làm được.
Một lát sau, trong thư phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy tiếng “ọc ọc”.
Phó Toại Chi xấu hổ quay mặt đi, ho khan vài tiếng. Hắn một đêm không ăn không uống, bụng trống rỗng, thế mà lại kêu lên khi A Ngu ở đây.
“Muội có mang điểm tâm cho ca ca.” Thẩm Tri Ngu lấy ra một gói điểm tâm, “Đi vội quá, không kịp chọn vị.”
Phó Toại Chi cầm một miếng bánh hạt dẻ, nhai vài miếng.
Thẩm Tri Ngu đi lấy ấm trà trên bàn, chỉ có nước trà lạnh để qua đêm.
Nàng muốn đi pha một ấm trà nóng, Phó Toại Chi không để ý, trực tiếp cầm uống cạn.
Chỉ là mấy động tác đơn giản cũng khiến Phó Toại Chi đau đến mức trán toát ra mồ hôi hột.
Thẩm Tri Ngu đều nhìn thấy, thừa dịp Phó Toại Chi không nhìn nàng, chạy ra ngoài.
Váy áo khẽ phất qua, trong nháy mắt bóng dáng thiếu nữ đã biến mất ở cuối hành lang.
Chuyện nàng đến thư phòng tìm Phó Toại Chi đã sớm bị hạ nhân bẩm báo với Phó thượng thư, khi thiếu nữ rụt rè xuất hiện ở cửa, ông không hề bất ngờ.
Phó phu nhân đang chọn quà năm mới, thấy nàng đến không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Vừa hay, ta nhận được một chiếc khăn choàng lông chồn, A Ngu đến thử xem có đẹp không.”
So với lúc nói chuyện với Phó Toại Chi nghiêm túc, ánh mắt Phó thượng thư nhìn Thẩm Tri Ngu rất hiền hòa, vẫy tay gọi nàng vào.
“Phó thúc thúc, người còn giận Toại Chi ca ca sao?” Thẩm Tri Ngu cẩn thận quan sát sắc mặt ông, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông, “Toại Chi ca ca là vì con bệnh mới chăm sóc con, nếu thúc thúc cảm thấy như vậy không tốt, thì trách phạt con đi, đừng trách ca ca.”
Chiếc khăn choàng được Phó phu nhân buộc lên cổ nàng, viền lông mềm mại bồng bềnh, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng.
Phó phu nhân vừa ngắm nghía, vừa trách yêu nàng: “Chuyện của hai phụ tử họ con ít xen vào, Phó Toại Chi tính tình như vậy, đừng thấy bình thường nó có chút dáng vẻ nho nhã, cố chấp lên thì mười con bò cũng kéo không về.”
Nói rồi còn cố ý liếc về phía Phó thượng thư: “Chàng nói xem, ba năm không cãi nhau, một khi cãi nhau phải làm mình làm mẩy ba bốn tháng.”
Thẩm Tri Ngu nghe xong càng sốt ruột, đầu mày thanh tú nhíu lại: “Ba, ba bốn tháng?!”
Phó thượng thư thấy nàng khóc đến mũi đỏ hoe liền không nỡ, thở dài: “Ta vốn không định bắt nó quỳ một đêm, nó tự mình không chịu nhận sai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-234.html.]
“Toại Chi ca ca huynh ấy …” Thẩm Tri Ngu níu góc áo, mắt trông mong nhìn Phó thượng thư, “Huynh ấy đã biết sai rồi. Huynh ấy nói với con sau này sẽ không như vậy nữa.”
Phó phu nhân cong môi, suýt chút nữa bật cười.
Phó thượng thư bất đắc dĩ đỡ trán: “Thôi được rồi, nếu đã nhận sai thì bảo nó đứng dậy đi.”
Hai phụ tử giận dỗi nhau một đêm, bị một tiểu cô nương nhẹ nhàng bỏ qua.
Đối mặt với Thẩm Tri Ngu ông thật sự không giận nổi, cũng không khỏi lo lắng cho chuyện tương lai.
Với tính cách bao che khuyết điểm của Phó Toại Chi, sau này không tránh khỏi gây ra chút chuyện. Ông phải nhắc nhở nhiều hơn, đề phòng con trai làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
…
Quan hệ của hai phụ tử không bị ảnh hưởng gì, Phó thượng thư cho rằng con trai có suy nghĩ riêng của mình.
So với con cái của các đồng liêu, Phó Toại Chi đã khiến ông bớt lo hơn nhiều, ngay cả Thiên tử thỉnh thoảng cũng nhắc đến chuyện này để trêu chọc, cảm thán Phó Toại Chi sao không chịu làm bạn đọc cho các hoàng tử, làm gương cho họ.
Thẩm Tri Ngu vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ, Phó phu nhân không tiện nói thẳng trước mặt, nên thường gọi nàng đến, từ đó giảm bớt thời gian hai đứa trẻ ở cùng nhau.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi nghỉ ngơi một ngày liền quay lại đọc sách, lúc tan học thiếu mất một cái đuôi nhỏ.
Đợi mấy ngày, Ngũ hoàng tử rốt cuộc không nhịn được hỏi hắn: “Muội muội của ngươi đâu rồi? Sao không đợi ngươi về nhà?”
Phó Toại Chi liếc hắn một cái kỳ quái: “Muội muội của ta có quan hệ gì với ngươi?”
Ngũ hoàng tử nghẹn lời, nửa ngày mới nói ra: “Chỉ là mấy ngày nay không gặp, cảm thấy kỳ lạ, không phải là ngươi chọc giận con bé rồi chứ.”
Phó Toại Chi đi thẳng qua người hắn, thậm chí không thèm để ý đến hắn.
Hắn cũng mấy ngày không gặp A Ngu rồi, hỏi người ta cũng chỉ nói là ở chỗ Phó phu nhân.
Phó Toại Chi mơ hồ cảm thấy mẫu thân không muốn bọn họ ngày ngày ở cùng nhau, mà A Ngu lại cảm thấy mình ở nhờ, chuyện lần trước đã khiến nàng buồn bã mấy ngày, hắn không muốn A Ngu lại vì chuyện này mà đau lòng, chỉ có thể nhịn không đi tìm nàng.
Ngay cả hạ nhân cũng nhận ra tâm trạng của thiếu gia gần đây không tốt, đi ngang qua cửa hàng thường ngày, ngay cả bước chân cũng không dừng lại.
Phó Toại Chi vừa về đến nhà liền đi thẳng đến thư phòng.
Đi qua cổng vòm, phía xa có một bóng người quen thuộc, đang cúi đầu đá đá viên đá nhỏ bên chân.
“Thiếu gia?” Hạ nhân đi theo phía sau, không nhìn thấy người phía trước, suýt chút nữa đụng phải.